Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 284: Tôi Là Bà Cố Của Anh Ấy



Cô tức giận phản bác: "Là con đã đề cập đến chuyện chia tay, con cảm thấy con và anh ấy không thể trở về được như quá khứ, loại chuyện không hoà hợp như vậy đương nhiên là nanh chóng đưa ra quyết định, hơn nữa đó là chuyện riêng của con, không liên quan gi đến mẹ! Mẹ sợ là con không thể bám lên người đàn ông có tiền sao? Nếu không phải vì Triển Trì là em trai của Mục Đình Sâm, nhất định chưa chắc mẹ đã để con với anh ấy ở chung. Nhắc tới tiền, con cũng nhắc mẹ một câu, bây giờ ông thần tài tặng cho mẹ ngôi nhà đã không còn rồi, đổi ngôi nhà mới mẹ phải bỏ tiền ra, mẹ tiêu tiền lung tung it một chút, đã trải qua thời điểm nghèo rồi, nên đừng tìm đường chết nữa."

Giang Linh hiểu tính tình của con gái, nói đến chuyện này, bà cũng biết là không vui: "Thôi bỏ đi, mẹ không muốn nói chuyện con nữa, tốt nhất là con đi ra ngoài chơi vài ngày đi, sau khi con đi chơi về thì tìm công việc mới. Chúng ta không thể ăn không ngồi rồi được. Với số tiền ít ỏi trong tay, khỏi phải nghĩ đến việc đổi sang biệt thự lớn, mua một ngôi nhà lớn có thang máy là được. Sau này con tìm được đối tượng mẹ mới yên tâm, vội vàng kết hôn, nếu không có xe hay nhà thì đừng tiếp cận, không lọt vào mắt mẹ!"

Hiếm khi thấy Giang Linh không gây ra ồn ào, Trần Mộng Dao không khỏi thả lỏng cười cười: "Con biết rồi, me!"

Vào khoảng bốn giờ chiều, Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn quay lại Mục trạch để lấy hành lý, sau đó đi thẳng đến đón Trần Mộng Dao. Cuối cùng thì năm người cũng gặp nhau ở sân bay, hôm nay ngoại trừ Mục Định Sâm, Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp đều không mặc vest, hai người ăn mặc rất bình thường, ngược lại nổi bật Mục Đình Sâm lên.

Trần Mộng Dao thấy Kinh Thiếu Khanh và Lâm Táp cũng ở đó, sớm đã không thấy kinh ngạc rồi, giống như khi cô đến quán bar, cô tưởng chỉ có ba người, nhưng kết quả lại là năm người, không phải, chính xác hơn mà nói còn một nhóm em gái bồi rượu nữa, Mục Đình Sâm luôn ra bài không theo cách thường, thậm chí Ôn Ngôn còn bị cuốn vào rồi, điều duy nhất cô có thể làm là học cách làm quen với nó.

Trên máy bay, vị trí của Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn ở gần nhau, vị trí Lâm Táp và Trần Mộng Dao cùng một chỗ, chỉ có một mình Kính Thiếu Khanh đơn độc. Khoang hạng nhất cũng không đông, nên hành trình có thể dễ dàng hơn.

Trong vài phút cuối cùng trước khi máy bay cất cánh, một người phụ nữ cao gây đeo kính râm vội vàng lên máy bay, đi thằng đến chỗ Kính Thiếu Khanh: "Xin lỗi, vị trí của tôi ở bên trong."

Kinh Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, người phụ nữ kia đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, tháo kính râm ra, lộ ra khuôn mặt xà tinh có dấu hiệu phẫu thuật thẩm mỹ rõ ràng: "Kính Thiếu Khanh? Không ngờ lại trùng hợp như vậy, vị trí chúng ta ở sát nhau!"

Kính Thiếu Khanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười cứng ngắc, thu chân dài sang một bên: "Ừ... thật trùng hợp."

Người phụ nữ sau khi ngồi xuống vẫn huyền thuyên: "Chúng ta đã hơn nữa năm không gặp? Bên cạnh anh có người mới chưa? Chuyển này anh đi đâu? Có lẽ chúng ta cùng đường."

Anh đã cảm nhận được ánh mắt của Mục Đình Sâm và Lâm Táp đang xem kịch vui, kiên trì nói: “Chúng tôi đến Tam Á chơi vài ngày."

Người phụ nữ rất tự nhiên khoác tay anh nói: "Thật là trùng hợp! Tôi cũng đi Tam Á! Tôi đi quay quảng cáo, tới lúc đó chúng ta cùng nhau chơi nhé!"

Anh không đáp, cảm thấy có chút ngột ngạt, nửa năm trước gương mặt của người phụ nữ này không quá xuất sắc, suýt chút nữa anh không nhận ra... Anh cười xin lỗi, đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm Táp, nhỏ giọng nói: “Phiền cậu đổi vị trí cho tôi..."

Lâm Táp nhướng mày nói: "Không đổi được, bạn cũ tốt của anh thật là chỗ nào cũng có, sao anh lại không thích? Người ta thích không phải là em. Đây là ngôi sao tuyển 18 (*)sao? Gọi là Lisa?" Tôi có ấn tượng, nó được coi là đẹp hơn phụ nữ của bạn... Nhưng nó hơi phóng đại bây giờ.”

(*) Chỉ nhân khí và độ nổi tiếng của công chúng hoặc sự vật rất thấp, thông thường chứa ý giễu cợt. Thường thì trong mức độ nhận biết của công chúng "tuyển 3" đã là tuyến thấp của độ nổi tiếng trong công chúng, thấp hơn "tuyến 3" còn chưa hẳn được tính là nhân vật công chúng.

Trần Mộng Dao không nhìn nổi nữa: “Tôi đổi chỗ với anh.” Nói xong, cộ trực tiếp đứng dậy đi đến chỗ của Kính Thiếu Khanh ngồi xuống.

Người phụ nữ thấy đổi chỗ ngồi, có chút không vui: "Cô có quan hệ gì với Kinh Thiếu Khanh?"

Trần Mộng Dao tính khí nóng nảy: "Tôi là bà cô của anh ấy, anh ấy chế cô quá ồn."

Mặt người phụ nữ đỏ bừng, đeo kính râm và tai nghe lên không nói nữa.

Sau khi máy bay hạ cánh là buổi tối, trời lúc đó đã tối hẳn. Năm người ở trong một khách sạn năm sao đã đặt trước, dự định nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ bắt đầu chơi vui vẻ, trùng hợp là, Lisa cũng ở trong khách sạn này, có chết hay không chứ cô ta lại ở phòng đồi diện Kính Thiếu Khanh, ở giữa là một hành lang rộng hai mét!

Trước khi vào phòng, Lisa nháy mắt với Kinh Thiếu Khanh: "Kính thiếu, gặp lại sau..."

Như thể Lâm Táp biết trước Kinh Thiếu Thanh sẽ yêu cầu đổi phòng, anh lao vào phòng như một con thỏ. Kính Thiếu Khanh kêu cứu giữ lấy Trần Mộng Dao: "Bà cô à, xin thương xót..."

Trần Mộng Dao tức giận trắng mặt liếc anh: "Thật sự là tạo nghiệt mà.

Nửa đêm, Trần Mộng Dao bị đánh thức bởi tiếng gõ đồn dập, hùng hùng hổ hổ mở cửa, khi nhìn thấy là Lisa say khướt, cô trợn mắt nói: “Người mà cô tìm đã đổi phòng với tôi, tôi này, là bà cô của anh ấy, cô nhìn rõ chưa, tránh ra! Còn gõ cửa nữa thì tôi không khách khi đâu nhé!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.