Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 368: Liên quan Đến Anh



Ôn Ngôn vừa hay đang ở quầy thu ngân, lễ phép hỏi: “Chào dì, dì chọn món gì ạ?”

Bác gái sờ một lọn tóc xoăn trên tai, thần bí hỏi:

“Lam Tương làm ở đây sao?”

Ôn Ngôn nghe nói tìm Lam Tương, lập tức nói: “Chị Lam hôm nay xin nghỉ phép, không tới, nếu dì tìm chị ấy hôm nay không gặp được rồi.”

Bác gái cười và nói: “Tôi biết cô ta xin nghỉ phép. Cô ta là con dâu của tôi. Cháu gái tôi tối qua bị sót. Tôi chỉ muốn tới xác nhận nó có phải làm việc ở đây không. Bây giờ nó một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”

Ôn Ngôn nghe là mẹ chồng của Lam Tương, trong lòng đột nhiên không có chút cảm tình. Cô xét lại lần nữa bác gái trước mặt, cảm thấy là kiểu người không dễ đối phó, tóc uốn lọn thời thượng, còn nhuộm nâu, thậm chí chân đi giày cao gót bốn phân, túi xách cũng rất tinh xảo, xăm lông mày, khuôn mặt chỉ nhìn là biết thường xuyên được chăm dưỡng, trái ngược rõ ràng với vẻ thường ngày của Lam Tương, Lam Tương giản dị quá mức, nhưng mẹ chồng cô cũng đẹp đẽ quá mức đi chứ? Bà mẹ chồng này dường như không có vấn đề gì nghiêm trọng về sức khỏe, khá khỏe mạnh!

“Dì à, những chuyện như lương bồng dì có thể hỏi chị Lam, ở đây không tiện nói chuyện này.”

Thấy Ôn Ngôn không chịu nói, mẹ chồng của Lam Tương liền cong môi không vui: “Cô gái này có biết làm người không vậy? Tôi chỉ hỏi tiền lương của con dâu, sao lại không được? Ở đây cũng đâu phải công ty đàng hoàng ra dáng gì cho lắm? Chỉ là cửa tiệm đồ ngọt mà thôi, tiền lương thì có gì phải bí mật? Tôi thấy nó cứ đi sớm về trễ, con cái cũng không quản, mỗi ngày về nhà tinh thần đều tốt như vậy, không ra dáng người cả ngày ở cửa tiệm, ai mà biết nó sau lưng chúng tôi có làm chuyện gì khuất tất không chứ?”

Ôn Ngôn trong lòng có chút tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười lễ phép: “Dì à, dì không thể nói như vậy. Chúng tôi có camera giám sát ở đây. Đây là lần đầu tiên chị Lam xin nghỉ. Thời gian còn lại chị ấy đều ở trong cửa tiệm, nếu dì không tin có thể xem. Của tiệm chúng tôi lúc bận thì rất bận, nhưng lúc rảnh thì cũng không có việc gì làm, không mệt như dì nghĩ đâu. Chị Lam cũng thích làm việc ở đây nên không mệt đến mức về nhà mặt ủ mày ê than ngắn thở dài. Còn nữa, chị ấy cũng thường đưa con tới cửa tiệm, không hề có chuyện bỏ mặc con cái. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép bận việc khác.”

Mẹ chồng của Lam Tương có lẽ là loại người chưa đụng qua chuyện, bà đập tay lên quầy: “Gọi quản lý của các người ra đây! Tôi vẫn không tin!”

Ôn Ngôn rốt cuộc cũng không cười được nữa, lạnh nhạt nói: ‘Tôi là chủ cửa tiệm, ban nãy tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi.”

Mẹ chồng của Lam Tương thấy Ôn Ngôn làm việc ở quây thu ngân, lại trẻ tuổi như vậy, vốn không ngờ cô là bà chủ ở đây, tức đến trọn cả mắt bỏ đi.

An Nhã tiến lên phía trước nói nhỏ: “Là mẹ chồng của chị Lam sao? Thật không ngờ lại khác xa chị Lam như vậy. Chị Lam trẻ tuổi như vậy cũng không sống chưng diện như mẹ chồng. Bà mẹ chồng này có vẻ không dễ đụng.”

Ôn Ngôn không vui nói: “Cô đó, sau này chọn gia đình nhà chồng cũng cẩn thận một chút, nếu không cả đời mệt mỏi mà còn chẳng được chút tốt lành nào.”

Đột nhiên có đơn đặt hàng tới, Ôn Ngôn liếc nhìn thông báo đơn hàng hiển thị trên máy tính, trong lòng hơi giật mình, là Mục Đình Sâm đặt hàng. Tuy không ghi tên và số điện thoại nhưng địa chỉ là công ty của anh, đơn hàng cũng là loại bánh ngọt với cà phê Mỹ mà anh thích.

Cô in hóa đơn ra, dặn An Nhã xem chừng quầy thu ngân rồi đi vào bếp. Dù cô muốn duy trì trạng thái tinh thần bình thường, nhưng chỉ cần tiếp xúc với những thứ liên quan đến anh tâm trạng liền khó chịu không yên.

Đơn hàng được An Nhã mang đi giao. Cô chắc chắn sẽ không trực tiếp mang đi. Nhìn thấy khách trong quán đông nghịt, trạng thái ổn định, cô càng quyết tâm không rời khỏi đây để quay lại Đề Đô. Khi Trần Mộng Dao đi rồi, cô sẽ tiếp tục cùng với Lam Tương và mọi người duy trì cửa tiệm, tuyệt đối không bỏ rơi bọn họ.

Buổi tối đóng cửa sớm hơn thường lệ, An Nhã và một nhân viên khác rời đi trước, còn lại Ôn Ngôn sắp xếp các mục. Sắp xếp xong cô ngước mắt lên mới nhận ra đã rất muộn rồi, trong lòng có chút chột dạ. Đường về nhà nói dài không dài, ngắn không ngắn, gọi taxi thì lãng phí, đi bộ lại ngại xa, cô thường đi bộ về nhà, một mình vẫn có chút sợ.

Đóng cửa tiệm, cô không buồn quay đầu lại mà vội vã về nhà, chỉ khi trở về nhà và đóng cửa lại, cô mới hoàn toàn thả lỏng và cảm thấy an toàn.

Vào trong nhà, cô tắm xong liền ném bộ quần áo đã thay vào máy giặt. Bộ đồ của Mục Đình Sâm phơi trên ban công thu hút sự chú ý của cô. Cô lấy bộ đồ đã khô xuống và gấp gọn. Nghĩ khi nào nên nhờ An Nhã trả lại cho anh giùm cô. Bộ đồ này ở đây làm lòng cô không yên, cứ như thể sống với một người đàn ông vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.