Lam Tương nhìn thấy tin tức kia xuất hiện trên thanh tìm kiếm nóng: “Ôn Ngôn… chị không muốn nhiều chuyện đâu, nhưng chuyện này… bây giờ mọi người đều đọc được hết, em có suy nghĩ gì không?”
Ôn Ngôn bình tĩnh tắt điện thoại: “Không có gì, em cảm thấy cũng chẳng sao. Cuộc hôn nhân giữa em và anh ta vốn trên danh nghĩa thôi.”
Chẳng sao ư? Lam Tương không bóc trần sự thật nhưng trên mặt Ôn Ngôn rõ ràng hiện lên dòng chữ “tôi đang rất có sao đấy”!
Bầu không khí sáng nay của cửa tiệm cứ lạ lạ, không ai dám tủy tiện đùa giỡn với Ôn Ngôn như thường lệ nữa. Cho dù Ôn Ngôn có cố gắng vờ như không có chuyên gì thì ai cũng nhìn ra được cô đang gắng gượng thôi, dù cho sở trường “trời sập vẫn bình tĩnh” của cô lợi hại tới đâu đi nữa.
Tới chiều, bỗng có một bóng dáng xinh đẹp tiền vào cửa tiệm. Phản ứng đầu tiên của An Nhã đó là khẩn trương đi tới nói: “Bánh của tiệm đã bán hết rồi! Không còn nữa!”
Ngải Lệ nhìn về hướng phòng bếp: “Bánh ngọt của cửa tiệm các cô đều là làm liền, trong tiệm còn nhiều khách như vậy sao tôi tới thì bán mới hết?
Không muốn bán cho tôi đúng không?”
An Nhã không giỏi nói dối, cô gấp gáp đến mức không biết ứng phó như thế nào. Lam Tương thì lão luyện hơn, bây giờ trong tiệm đang có nhiều khách như vậy nên không thể nói rằng hết bánh vì sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán: “Không phải đâu, em ấy không biết rõ nên mới nói thế, xin hỏi cô muốn gọi gì?”
Ngải Lệ không để ý đến An Nhã nữa, hai chân mang giày cao gót yêu điệu đi đến quầy bánh: “Hai phần dâu tây tình yêu, hai ly cà phê Mỹ.”
Trân mặt Lam Tương vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp không chê vào đâu được: “Thật tiếc quá, dâu tây tình yêu đã hết rồi ạ.”
Ngải Lệ nhăn mày: “Vậy bây giờ làm đi, cho dù phải đợi lâu thì tôi vẫn đợi, Mục tổng của chúng tôi muốn ăn loại bánh đó.”
Nụ cười trên môi Lam Tương có chút cứng nhắc:
“Vậy cô đợi một lát, để tôi hỏi cô chủ.”
Nói xong cô liền đi về phòng bếp: “Tiểu Ngôn, cái người tên Ngải Lệ tới mua bánh ngọt, cô ta nói muốn mua… “dâu tây tình yêu”, còn nói Mục tổng muốn ăn loại bánh này.”
Cơ thể của Ôn Ngôn hơi cứng đờ: “Nói với cô ta, em sẽ làm ngay. Sau này cô ta có tới đây mua bánh thì cứ nhận đơn, đừng nói là hết rồi, không sao đâu.”
Lam Tương gật đầu thở dài: “Được thôi… khó xử cho em rồi.”
Ôn Ngôn không nói gì, cô tiếp tục tập trung làm bánh sau đó đưa cho An Nhã đóng gói. Ngải Lệ thanh toán xong cũng trực tiếp rời đi, bộ dáng như kẻ chiến thắng đang tuyên chiến khiến, người ngốc nghéch hiền lành như An Nhã cũng bắt bình: “Thật quá đáng! Đúng là quá ức hiếp người khác rồi!”
Lam Tương cũng có chút lo lắng: “Dù chồng chị không giỏi giang nhưng cũng không dám làm mấy chuyện như vậy. Đúng là quá đáng mà, chị cũng không biết sao Tiểu Ngôn lại có thể nhẫn nhịn nữa.
Trong lúc hai người đang thảo luận sôi nổi thì Ôn Ngôn bước ra: “Hai người tức giận làm gì? Em còn không tức giận đây. Không sao đâu.”
Lam Tương nhìn vẻ mặt của cô, có chút nghi ngờ hỏi: “Em không phải… đã thêm gì vào hộp bánh đó chứ?”
Ôn Ngôn nhún vai: “Không có, chỉ là cách làm khác một chút, nguyên liệu cho nhiều hơn một chút. Có thể không được ngon lắm.”
Ở tòa nhà đối diện, ánh mắt của Mục Đình Sâm khi nhìn thấy bánh ngọt mà Ngải Lệ mang về liền có chút chùn xuống. Đúng ra Ôn Ngôn không bán cho họ mới đúng chứ…
Như thể không có gì khác lạ, Ngải Lệ lấy bánh ra xong liền nói: “Anh thử xem.” Anh không có tâm trạng ăn uống: “Không ăn.”
Đáy mắt của Ngải Lệ thoáng thất vọng: “Tại sao? Đây là bánh do chính tay phu nhân làm. Chắc chắn cô ấy cảm thấy không nên cứ từ chối đơn hàng của chúng ta, nên mới quyết định làm nó. Anh cứ thử chút đi.”
Mục Đình Sâm cáu gắt đưa một thìa nhỏ vào miệng. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy vị giác của bản thân muốn nổ tung! Anh bỗng nhiên nhớ tới lần nhập viện lúc trước vì ăn bánh ngọt mà Ôn Ngôn làm, mùi vị này quá giống với lần đó! Rõ ràng chiếc bánh này trông chẳng khác gì những chiếc bánh thông thường nhưng mùi vị sao lại…
Đợi đến khi anh nghĩ ra được điều gì đó mới nuốt xuống miếng bánh. Tâm trạng anh tự nhiên tốt hơn hẳn, xem ra Ôn Ngôn rất để ý đến tin đồn này, Vì cô rõ ràng muốn trả đũa anh, để cho anh biết cô đang không hài lòng!
Ngải Lệ nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh thay đồi liền cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô nhìn không được ăn thử một miếng nhưng vừa bỏ vào miệng đã phải nhả ra: “Khó ăn quá đi!”
Mục Đình Sâm cong môi cười: “Một chút cũng không được chùa lại.”
Sắc mặt của Ngải Lệ trắng bệch: “Vậy… được THÔI.”
Từ đó trở đi, Ngải Lệ luôn tới tiệm bánh gọi món mà Ôn Ngôn cũng tiếp đơn như cũ. Có điều mùi vị của bánh lúc nào cũng kỳ lạ, thế mà lần nào Mục
Đình Sâm cũng ăn hết không chừa một miếng.
Ngải Lệ cũng phải chịu trận chung, cuối cùng cô chịu hết nổi phải hỏi Ôn Ngôn: “Cô có thể không thêm nguyên liệu vào không? Tôi cũng đã gầy đi mấy cân rồi, lại còn bị viêm dạ dày…”
Lam Tương nhịn không được cười thành tiếng nhưng cô kiềm chế lại ngay.
Ôn Ngôn hỏi với vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Khó ăn lắm sao? Tại sao cô không nói sớm? Tôi còn tưởng ăn ngon lắm, dù sao Mục Đình Sâm kén chọn như vậy cũng không nói gì, không nói thì làm sao tôi biết được? Sau này tôi sẽ chú ý, chúc cô Vui vẻ.”
Từ lúc bắt đầu tới giờ, Ôn Ngôn cũng không hỏi về tin đồn kia khiến Ngải Lệ nhịn không được hỏi: “Cô đã thấy tin tức rồi phải không? Cho nên mới làm như vậy đúng chứ?”