Trần Mộng Dao gỡ tắm bảng “tạm nghỉ bán” xuống: “Có gì mà trò cười chứ? Chúng ta đã quen thân như vậy rồi, không có gì là trò cười hết. Chồng của chị cũng có thể xem là người nói lý lẽ, chỉ có bà già kia là quá quát thôi. Bà ta cứ muốn giữ con cho mình, vậy thà đừng để con trai bà ta kết hôn luôn đi. Em nhìn thấy chị bị ăn hiếp tới vậy cũng thấy mệt thay cho chị luôn! Em thấy chị nên thương lượng với chồng chị về chuyện ba người dọn ra ở riêng. Hai người già vẫn còn khỏe như vậy, đợi khi nào cả hai lão không nhúc nhích được mới tính tiếp:”
Lam Tương thở ra một hơi như thể vừa buông xuống gánh nặng: “Thật ra nếu không xảy ra chuyện hôm nay thì chị đã không thể quyết tâm như vậy rồi. Chị sợ làm khó cho chồng nên luôn nhịn. Hôm nay bà ấy tới đây là chuyện tốt, chị có thể danh chính ngôn thuận nói thẳng ra. Tình cảm giữa chị và chồng chị rất tốt, chỉ có bố mẹ chồng là thích gây sự làm chị chán nản mệt mỏi thôi.”
Về chiều, đợi Lam Tương đã đi rước con thì Trần Mộng Dao bỗng nhiên đi tới phòng bếp. Cô lo lắng hỏi Ôn Ngôn là: “Cậu nói xem, sau này nếu mình và Kính Thiếu Khanh kết hôn rồi có gặp phải mâu thuẫn với mẹ chồng không nhỉ? Mình thấy chị Lam như vậy là thấy sợ rồi.”
Ôn Ngôn suyy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Mình cảm thấy mẹ của Kính Thiếu Khanh không phải loại người như vậy, mà sau này hai người cũng đâu sống chung với mẹ chồng. Không phải Kính Thiếu Khanh luôn ở khu biệt thự Bạch Thủy Loan sao? Mẹ của Kính Thiếu Khanh càng không thể nào can thiệp và chuyện của hai người, gia đình anh ấy không thể vì mấy chuyện tài chính mà loạn lên đâu, nên cậu không cần lo sẽ gặp phải chuyện như Lam Tương. Nếu so sánh thì chắc chắn cậu sẽ nhẹ nhàng hơn chị ấy nhiều, sau này cậu có sinh em bé rồi thì Kính Thiếu Khanh sẽ tìm người chăm sóc cho cậu khi cậu đang ở cử, có thể anh ấy còn tự tay nấu cơm cho cậu ăn. Chuyện dọn dẹp vệ sinh thì có bảo mẫu lo rồi, còn mâu thuẫn gì nữa chứ? Cho dù có mâu thuẫn đi nữa thì cũng sẽ không giống với chuyện của chị Lam, cậu lo lắng thái quá rồi.”
Với chỉ số IQ của Trần Mộng Dao thì không thể nghĩ tới những trường hợp khác nữa, nên cô đồng tình gật đầu: “Cũng đúng, là mình lo lắng thái quá rồi. Ai cũng khác nhau mà, mình không nên lo lắng như vậy. À đúng rồi! Tối nay đi quầy bar, cậu đi không?”
Ôn Ngôn hỏi theo tiềm thức: “Mục Đình Sâm có đi không?”
Trần Mộng Dao cười hi hi một tiếng: “Người đông chơi mới vui chứ, cậu đừng nói là anh ấy đi thì cậu không đi đấy chứ? Từ khi nào mà cậu trở nên nhát như vậy vậy? Đừng khiến mình phải xem thường cậu nhé. Sợ gì chứ, dù trở thành vợ cũ thì cậu càng nên đứng thẳng lên, sợ cái gì? Mà giờ cậu cũng chưa trở thành vợ cũ của anh ấy mà.”
Ôn Ngôn không trực tiếp đối mặt với câu nói của của Trần Mộng Dao: “Ăn tối thì đi, bar thì không đi. Ngày mai mình còn phải mở tiệm, muốn đi thì cậu đi chung với họ đi.”
Trần Phụng Dao liền đổi lời: “Vậy được rồi, đợi lát mình đóng cửa sớm một chút rồi cùng nhau ăn tối. Để mình gọi cho chị Lam để bảo chị ấy rước con xong thì trực tiếp về nhà, không cần ghé quán nữa. Đỡ phải để chị ấy chạy tới chạy lui.”
Ôn Ngôn không ngốc, cô có thể nhìn ra được tâm tư của Trần Mộng Dao. Đi quán bar và ăn cơm không phải là cái chính, mục đính chính là để tạo cơ hội cho cô và Mục Đình Sâm gặp nhau. Trần Mộng Dao lại là bạn thân nhất của cô nên cô cũng không thể vì Mục Đình Sâm mà giữ khoảng cách với bạn thân được.
Cô dần dần nhận ra là, một khi Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh kết hôn thì cả đời này của cô sẽ không còn cách nào trở thành người xa lạ với Mục Đình Sâm nữa… vì lâu lâu sẽ có những dịp hội ngộ hay thậm chí là cùng nhau ăn cơm. Cô bắt đầu cân nhắc có nên thử làm bạn với Mục Đình Sâm hay không, dù cô cũng không có tư cách gì để làm bạn của anh… bởi cô không khá giả như Lâm Táp hay Kính Thiếu Khanh.
Bữa tối diễn ra trong nhà hàng của Kính Thiếu Khanh, vì là phòng ăn riêng nên không còn người ngoài nào khác và khá yên tĩnh.
Không ngoài dự đoán của cô, Mục Đình Sâm cũng đã tới. Anh vẫn mang cái phong cách hệ cắm dục. Cặp mắt kính gọng bạch kim giống như là biểu tượng của anh vậy, ngoại trừ lần đi công viên nước anh mang kính râm thì anh luôn đeo nó.
Anh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn nhưng cô không dời đi mà ngầm đồng ý. Nếu không thể làm người dưng thì cứ phát triển theo hướng tình bạn vậy. Nói đến căm hận thì cô cũng không thể căm hận anh được, dù sao muốn hận một người mà mình yêu là chuyện quá khó khăn.
Trần Mộng Dao nhìn thấy hai người ngồi gần nhau liền cảm thấy vui vẻ: “Gọi món nào, gọi món nào! Có món mới đấy!”
Ôn Ngôn đưa thực đơn cho Mục Đình Sâm: “Anh gọi món đi.”
Mục Đình Sâm có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cô chủ động bắt chuyện với anh. Anh nghe lời gọi thẳng vài món, đều là những món mà Ôn Ngôn thích ăn. Ôn Ngôn cũng phát hiện ra điểm này, trong lòng cô liền có cảm giác kỳ lạ. Từ khi nào mà anh hiểu rõ khẩu vị của cô đến vậy?
Suốt bữa cơm cũng không xảy ra xáo trộn gì. Sau khi ăn xong thì Trần Mộng Dao kéo Kính Thiếu Khanh rời đi, chỉ để lại Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm hai người họ. Mục Đình Sâm đề nghị: “Có muốn đi dạo một chút không?”
Ôn Ngôn khéo léo từ chối một cách bình thản: “Không cần đâu, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
Anh cũng không miễn cưỡng cô. Thật ra mấy chuyện hẹn hò thì anh không rành rõi lắm, đi dạo với phụ nữ anh cũng chưa từng làm qua nên có chút mù mờ. Bị cô từ chối xong anh cũng không xuống nước năn nỉ thêm: “Được rồi, vậy anh đưa em về nhà.”
Lời anh nói ra không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định, Ôn Ngôn rất tự nhiên đi về phía chiếc xe của anh: “Vậy cảm ơn anh.”
Đối mặt với vẻ “không bình thường” của Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm cảm giác được phải chăng cô đã nghĩ thông chuyện gì rồi? Hay là… cô đang cân nhắc làm hòa với anh? Tất nhiên anh không tin là anh có thể thuyết phục Ôn Ngôn chỉ với hai bó hoa rồi.