Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 403: Sự Quan Tâm Chu Đáo Của Anh



Thường ngày Lưu Tam Đao không nhìn ra Ngải Lệ lại có ác cảm với Ôn Ngôn lớn đến như vậy, cũng không dám ngông cuồng chỉ trích, dù sao cũng là chuyện riêng của ông chủ.

Thấy Lưu Tam Đao nhát gan, đến cả nói chuyện tuỳ ý cũng không dám, Ngải Lệ càng coi thường anh ta hơn, cầm ly nước rời đi.

Trong phòng làm việc, Mục Đình Sâm gọi cho Lâm quản gia, dặn dò xử lý lo chuyện hậu sự của Bánh Trôi, anh không muốn chuyện này một lần nữa tạo ra khoảng cách giữa anh và Ôn Ngôn, cho nên thứ gì có thể làm, anh đều sẽ dốc hết sức đi làm.

Trong căn hộ, Ôn Ngôn vừa bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, tiếng gõ cửa vang lên. Đầu cô có chút ngây ngô dại dột, cũng không nhớ rõ bản thân đã lên giường ngủ bằng cách nào, lúc đi ngang qua phòng khách, cô liếc mắt nhìn ghế sofa, trên đó có một chiếc chăn điều hòa, đã được gấp gọn gàng, nhìn không ra dấu vết có người đã ngủ qua, nhưng cô mơ hồ cảm nhận được là, tối qua Mục Đình Sâm không đi.

Mở của ra, chiếu vào tầm mắt là bó hoa to hơn nửa người nhân viên tiệm bán hoa, hương hoa len lỏi vào mũi. Cô chỉ kinh ngạc một giây, sau đó liền khôi phục về trạng thái bình thường, Mục Đình Sâm làm cái gì vậy? Việc gì mà ngày nào cũng tặng hoa cho cô? “Tiểu thư, đây là hoa của cô, nếu không có vấn đề gì thì mời cô ký nhận.”

Chàng trai trẻ ở tiệm hoa rất là ủy khuất, dáng người không cao lớn, đối với anh bó hoa to như vậy có chút “không chịu nổi gánh nặng”, chủ yếu là bị che chắn tầm nhìn, còn không thẻ tùy ý va chạm.

Ôn Ngôn nhìn ra sự khó khăn của chàng trai trẻ, vội vàng ký nhận rồi ôm vào trong nhà, còn chưa đợi cô đặt xuống, tiếng gõ cửa lại vang lên. Cô cho là chàng trai trẻ ban nãy quên gì đó, đặt hoa xuống ra mở cửa, lần này người xuất hiện ngoài cửa, là anh thanh niên giao đồ: “Bữa sáng của cô, chúc cô dùng bữa vui vẻ.”

Cô nhận đồ, có chút hoang mang, đều là Mục Đình Sâm làm sao? Từ lúc nào anh ta lại trở nên chu đáo, ân cần như vậy? Tối qua cũng không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn làm xằng làm bậy, yên lặng ở lại, trước khi cô tỉnh còn nhẹ nhàng rời đi.

Cô đã từng hạ quyết tâm sẽ không tiếp nhận bát kì lòng tốt nào từ anh nữa, bây giờ xem ra, thực tế có vẻ không theo ý cô, cô không có ý định ném hoa và đồ ăn sáng vào thùng rác, nếu anh quay sang tặng cô một món đồ trang sức quý giá hay thứ gì đắt đỏ, cô sẽ tuyệt đối không nhận, nhưng đó lại là hoa mà phụ nữ ai cũng thích và đồ ăn, từ trước đến nay cô không có thói quen lãng phí đồ ăn.

Lúc ăn sáng cô vẫn luôn băn khoăn không biết có nên nói với với anh cái gì đó không, không nói lời nào dường như có chút không hay cho lắm, nghĩ lại tối hôm qua bởi vì chuyện của Bánh Trôi mà cô đã khóc lóc náo loạn với anh, trong lòng cô thật ra có chút áy áy, ít ra thì trước đó Mục Đình Sâm vẫn chăm sóc rất tốt cho Bánh Trôi, lúc Bánh Trôi mắt Mục Đình Sâm cũng không có ở Mục trạch, không trách anh được, cô chỉ là nhất thời không kiểm soát được cảm xúc, suy cho cùng, cô vẫn nên xin lỗi anh một câu.

Sau khi nghĩ thông, cô cầm điện thoại lên gửi cho anh một tin nhắn: “Cảm ơn hoa và bữa sáng của anh, sau này không cần tặng hoa cho tôi nữa đâu, điều đó không cần thiết và quá lãng phí. Còn có… chuyện tối hôm qua, tôi xin lỗi, cái chết của Bánh Trôi tôi không nên trách anh, chỉ là tôi quá buồn, nhất thời không khống chế được cảm xúc.”



Thấy tin nhắn đã được gửi đi, cô thở phào nhẹ nhõm, thỉnh thoảng lại nhìn xem anh đã trả lời chưa, thế nhưng cho đến khi cô ra ngoài đến cửa tiệm, Mục Đình Sâm vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Khi đến cửa tiệm bánh ngọt, người nên đến đều đã đông đủ, Trần Mộng Dao thấy mắt cô hơi sưng lên, tiến lên trước hỏi thăm: “Cậu sao thế? Mắt sưng to như quả óc chó vậy? Mục Đình Sâm khi dễ cậu sao?”

Nghĩ đến Bánh Trôi, Ôn Ngôn vẫn rất buồn, cả người buồn bã ỉu xìu: “Không có… là Bánh Trôi chết rồi.”

Trần Mộng Dao sửng sót: “Thật hay giả vậy? Trước đó không phải vẫn ổn sao, còn vui vẻ chạy nhảy, đột nhiên lại chết là như thế nào? Nhưng cậu cũng đừng buồn quá, động vật ấy mà, vốn dĩ tuổi thọ cũng không dài cho lắm, cũng sẽ có ngày phải chết, nghĩ thoáng chút.”

Ôn Ngôn nhàn nhạt nói: “Được rồi, cậu đừng an ủi mình nữa, qua mấy ngày sẽ không sao, nên buồn thì vẫn phải buồn. mình làm việc đây, cậu phải làm gì thì làm cái đó đi. Đúng rồi, tối nay có thời gian rảnh đến thăm Lâm Táp đi.”

Trần Mộng Dao cũng không dám nói thêm gì nữa, sợ kích động đến Ôn Ngôn: “Được, vậy tan làm cùng nhau đi nhé.”

Bận rộn cả buổi sáng, buỏi trưa lúc mọi người cùng nhau ăn cơm, Ôn Ngôn mới có thời gian mở điện thoại ra xem, Mục Đình Sâm đã trả lời tin nhắn từ hơn một tiếng trước, chỉ có hai chữ ngắn gọn: “Không sao.

Cô không đáp lại, để điện thoại sang một bên chậm rãi ăn cơm, cô không có khẩu vị.

Lam Tương đột nhiên nói: “Tiểu Ngôn, chị đã thương lượng với ông xã nhà chị rồi, tụi chị quyết định dẫn Nha Nha chuyền ra ngoài ở, không ở chung với người lớn nữa. Nếu sau này bố mẹ bị bệnh, không thể tự lo liệu cuộc sống nữa thì nói sau. Đột nhiên chị cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.”

Ôn Ngôn mỉm cười: "Chúc mừng nhé, sẽ tốt lên mà, ông xã chị không tệ, đối xử với chị rất tốt, em có thể nhìn ra.”

Lam Tương có chút ngại ngùng cúi thấp đầu xuống: “Thật ra con người anh ấy khá chất phác, sẽ không nói ra những lời ngon tiếng ngọt, bình thường chuyện trong nhà anh ấy cũng ít khi quan tâm đến, nhưng đến thời khắc mấu chốt, anh ấy vẫn sẽ phân rõ được phải trái trắng đen, cuộc hôn nhân của chị và anh ấy có thể duy trì đến bây giờ, cũng là bởi vì anh ấy đối xử với chị rất tốt, đối với Nha Nha cũng như vậy, cho nên bố mẹ có hà khắc, cay nghiệt với chị đến đâu đi chăng nữa cũng không sao cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.