Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 438: Cùng Một Giuộc



Trần Mộng Dao chịu không nổi nữa, một tay kéo khăn bịt mắt xuống: "Lại đây lại đây, nói to lên chút, tôi nghe không rõ. Tôi không phải chỉ là mang một cái túi mười mấy vạn sao? Chuyện này cũng đáng để các người đỏ mắt bàn luận cả nửa ngày sao? Các người tuy lương cũng cỡ đó, tiết kiệm hai năm chắc cũng mua được chứ hả? Không cần đỏ mắt. Đúng rồi, túi của tôi là tự tôi mua, không phải có thằng đàn ông nào mua cho hết. Nhà tôi còn một đồng túi mấy năm truớc mua, cộng hết lại chắc cũng đủ mấy người phấn đấu nhiều năm đó, đỏ mắt cũng vô ích, ổn định một chút đi. Nếu không tôi nghỉ ngoi không tốt, buổi chiều làm gì có sức để giúp mấy người "chạy việc vặt”?”

Kiều Hi khiêu khích nói: "Nếu ở nhà không thiếu tiền, sao cô không ở nhà mà làm một đại tiểu thư, chạy tới đây chạy việc vật làm gì? Đây không phải là thêm phiền phức cho người khác sao?"

Tiểu vũ trụ của Trần Mộng Dao sắp nổ tung, cô đến đây là để làm nhà thiết kế, không phải để chạy việc vặt, bị sai vặt thì cũng thôi đi, còn chê cô làm không tốt? Cô trước đó còn tuyên bố với Kính Thiếu Khanh sẽ kiên trì một tuần. Bây giờ xem ra hai ngày cô cũng không kiên trì nổi: "Kiều Hi, nuôi một con chó còn biết báo ơn, cô hình như sai bảo tôi tới mức chăm chỉ quá rồi đúng không? Tôi cự tuyệt cô một lần, cô liền quay lại cắn tôi? Xem ra chó đúng là chó, vẫn không thể nào nuông chiều. Bà cô đây cũng không chiều nữa, thích trách thì trách đi."

Kiều Hi tức giận đến mức xông lên trước mắng: "Cô nói ai là chó? Là tạp vụ nói chuyện tạp vụ thì cứ giao cho cô làm là được, nếu cô không phục thì cứ đi nói với trưởng phòng! Bớt đây diễu võ dương oai đi!"

Trần Mộng Dao liếc thấy thấy chiếc túi đeo trên cổ tay Kiều Hi, cố ý nói lớn: “Hóa ra là bản thân đang xài đồ giả cao cấp nên không thể nhìn thấy người khác xài đồ chính hãng... Lời là trưởng phòng nói không sai, sai bảo tôi cũng không phải là cô ấy, mà là mấy người đó.”

Kiều Hi mặt đỏ bừng, theo phản xạ giấu chiếc túi sau lưng: "Cô... Dựa vào đâu mà nói đổ của tôi là đồ giả?"

Trần Mộng Dao líu lo nói: "Từ nhỏ tôi đã tiếp xúc với nhiều thương hiệu nổi tiếng khác nhau, chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi có thể biết được là thật hay giả, cũng không tìm hiểu bà cô đây là ai, nên mới dám ở đây mở miệng hùng hùng hổ hổ. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hổ xuống đồng bằng rồi, cũng không thấy con chó dữ cắn không chết.

Cuộc cãi vã từng bước vào giai đoạn sôi nổi, Kiều Hi nắm lấy cổ áo Trần Mộng Dao, chính là muốn động thủ thì trưởng phòng đã kịp thời xuất hiện: "Dừng lại! Đây là công ty, các người làm gì vậy? Kiều Hi, Trần Mộng Dao lại đây cho tôi!"



Hai người bị trưởng phòng gọi vào phòng trà để giáo huấn, dù sao thì rất nhiều người trong khu văn phòng cũng đang nghỉ ngơi.

Kẻ xấu xa Kiều Hi tố cáo trước: "Cô ta là người đã mắng tôi trước, nói là không phục mỗi ngày đều phải giúp chúng tôi làm cái này cái kia, không muốn chạy vặt cho chúng tôi nữa. Hôm qua tôi nói cô ta giúp tôi in tài liệu, cô ta không làm, ghi hận tới hôm nay liền cãi nhau với tôi, thật sự đừng trách tôi."

Trưởng phòng xua tay: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, Kiều Hi, cô ra ngoài trước đi, sau này đừng kích động như vậy nữa."

Kiều Hi hung hăng trừng mắt lườm Trần Mộng Dao, bước giày cao gót ra ngoài. Trần Mộng Dao đang định giải thích, trưởng phòng đã trực tiếp cắt ngang lời cô: "Không cần phải nói, cô là người mới. Tôi muốn cô quan hệ tốt với đồng nghiệp. Cô thì hay rồi. Mới bao lâu đâu đã đánh nhau với người ta rồi. Đến chút chuyện nhỏ như vậy cô cũng làm không được, tôi còn dám giao chuyện lớn cho cô làm sao? Nghe nói cô là người tác phong bất chính, tôi không cho là như vậy, cũng không thích bắt gió bắt bóng. Nhưng nếu điều kiện gia đình cô tốt, thì quay về mà làm công chúa, đừng tới công ty dáng vẻ hạ thấp giúp người khác bưng trà rót nước lại không vui được không? Nếu không cô có kế khác thăng chức? Mới thực tập một ngày rưỡi, chưa đầy ba ngày, không có lượng, cứ vậy đi.”

Trần Mộng Dao tức giận bật cười, rõ ràng là bênh vực Kiều Hi mà không hỏi lý do: "Ha ha... thì ra cô hỏi cũng không hỏi mà đã trực tiếp cảm thấy tôi là người sai sao? Hình như cũng không phải là tôi động tay động chân trước mà? Tôi còn chưa làm gì ấy. Được, tôi cũng không nói nhiều nữa, rừng vốn lớn, chim gì cũng có. Nhưng mà á, cũng chỉ có một giuộc như vậy, đều là cùng một loại chim, tôi nói các người đó, đều cùng một giuộc.” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88

Nói xong cô cũng không nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của trưởng phòng, xoay người rời đi, thu dọn đồ đạc cá nhân xong liền rời khỏi công ty mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Cô cũng không mạnh mẽ như mình nghĩ, tìm việc lâu như vậy, không dễ gì mới có điểm dừng chân, cũng muốn chứng minh cho Kinh Thiếu Khanh thấy, cô có thể, nhưng cuối cùng lại bị hiện thực đánh vào mặt, rõ ràng không phải vấn đề từ cô. Một trận ấm ức dâng lên đầu, cô ném những thứ vô dụng vào thùng rác ven đường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kính Thiếu Khanh.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cộ nhịn không được mà đỏ mắt, nghẹn ngào nói: "Em bị sa thải rồi. Vốn dĩ không phải lỗi của em. Chỉ là em từ chối yêu cầu giúp đồng nghiệp tăng ca sau giờ làm. Hôm nay có người sau lưng nói em mang cái túi mười mấy vạn là do được người khác bao nuôi, còn em là chim hoàng yên nên em mới cãi nhau với họ. Ai mà biết trưởng phòng thiên vị bọn họ, chưa hỏi rõ ràng đã nói là tại em, thật là buồn nôn, kiểu phong cách công ty sao lại có thể như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.