Hạ Lam cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Mẹ biết trong lòng con vẫn yêu mẹ của con mà, cũng không uỗổng công mẹ cực khổ nuôi dưỡng con lớn như vậy, nên cho mẹ chút thể diện, đừng để bố con xấu hỏ, lòng tự trọng của ông ấy cũng mạnh mẽ như con vậy. Mẹ quay lại trước, con và Dao Dao đính hôn, cần mẹ giúp gì cứ nói mẹ một tiếng, dù sao bình thường mẹ cũng không có việc gì làm.”
Kính Thiếu Khanh gật đầu, không quên nhắc nhở:
“Chút nữa mẹ chào hỏi với Dao Dao đừng để bị phát hiện, để bị lộ ra cô ấy bóp chết con.”
Hạ Lam rất dễ chịu đồng ý, khi đi ngang qua khu vực văn phòng, tự nhiên chào hỏi Trần Mộng Dao: “DÌì đi trước, cháu làm việc chăm chỉ.”
Trần Mộng Dao đứng dậy nhìn Hạ Lam rời đi: “Dạ, dì đi cẩn thận.”
Sau buổi chiều tan làm, Kính Thiếu Khanh ở ngã tư đón Trần Mộng Dao, lái thẳng đến biệt thự Kính gia.
Nhận thấy lộ trình khác với mọi khi, cuối cùng Trần Mộng Dao cũng phản ứng: “Muốn về nhà anh ăn cơm đúng không?”
Tâm trạng Kính Thiếu Khanh dường như không tốt lắm, gật đầu: “Ừ.”
Trần Mộng Dao biết tại sao tâm trạng của anh không tốt, theo cách mà anh thường đối với cô như vậy, cô liền đưa tay ra xoa hai tay lên đầu anh: “Đây là về nhà, bình tĩnh, vui lên một chút, có em ở đây!”
Không muốn nói chuyện của nhà mình, Kính Thiếu Khanh chuyển chủ đề: “Ôn Ngôn còn có cô và bà, chuyện này em không biết sao? Hai ngày trước tìm đến cửa, cô của cô ấy dẫn bà đến để lại cho cô ấy. Đình Sâm để ép buộc cô ấy về Đề Đô, đã đưa bà cụ đến Mục trạch, chắc cũng sớm thôi em với Ôn Ngôn lại có thểm gặp mặt với nhau.”
Trần Mộng Dao sau đó mới nhận ra, lúc trước Ôn Ngôn đã gọi video qua cô, cô đang ngủ, cũng không quan tâm, bây giờ nghĩ đến,lúc đó Ôn Ngôn có hoảng hốt không? Trong ấn tượng của cô, thời đi học Ôn
Ngôn luôn sống khổ sở, còn có người nhà sao? Không phải là trẻ mồ côi nhưng bị Mục Đình Sâm nhận nuôi? Trong khoảng thời gian ngắn cô có chút khó tiêu: “Xác nhận là thật không? Chẳng lẽ là giả? Vì gia cảnh của Mục gia?”
Kính Thiếu Khanh mỉm cười: “Em từ khi khi nào nghỉ thần nghi quỷ như vậy? Có thật hay không, nhất định Đình Sâm sớm xác nhận điều đó từ lâu rồi. Việc Ôn Ngôn còn người thân là chuyện tốt, tình cảm giữa cô ấy và Đình Sâm mới là vấn đề, nó có thể là một bước ngoặt. Nghe Đình Sâm nói, bây giờ hình như Ôn Ngôn đang giận dỗi cậu ấy, cũng không nói sẽ đến Đế Đô đón bà cụ, đoán chừng là sẽ kéo dài đến lúc chúng ta đính hôn sẽ giải quyết, khi đó có lẽ Ôn Ngôn cũng quay về. Cô ấy quay trở lại, e là Đình Sâm sẽ không dễ dàng để cô ấy đi.”
Trần Mộng Dao và suy nghĩ của anh không ở cùng một điểm: “Nhưng… bà của Tiểu Ngôn biết con trai của mình bị cháu rễ hại chết, e là bà ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua? Có thể giấu cũng tốt, một khi giấu không xong… mối quan hệ gia đình họ sẽ phức tạp… ”
Kính Thiếu Khanh do dự một lúc, cố gắng nói sự thật, nhưng lại sợ Trần Mộng Dao sẽ không thẻ giữ được miệng. Mục Đình Sâm dặn anh, không thể nói, anh là anh em tốt, chỉ có thể giúp che giấu.
Nhìn qua, vụ rơi máy bay dù là do Mục Đình Sâm gây ra, hay là mẹ của Mục Đình Sâm gây ra, sự khác biệt không lớn, nhưng đối với Ôn Ngôn mà nói, e là là khác biệt lớn, đây là điều họ có thể quay lại với nhau lần nữa hay không, nhưng Mục Đình Sâm không muốn đẩy mọi thứ lên đầu mẹ mình, nên mới đi đến hoàn cảnh chật vật như vậy.
Đột nhiên, suy nghĩ của Trần Mộng Dao nhảy sang hướng khác: “Anh còn không vui vẻ nữa, hai anh em tốt của anh không may mắn như anh, Lâm Táp với gia đình cắt đứt quan hệ, bố mẹ của Mục Đình Sâm đã mắt rồi, bố mẹ của anh vẫn còn sống, tất cả đều ổn, cho nên có cái gì không thể tha thứ? Anh nên biết ơn bố anh không vì yêu người khác mà rời bỏ gia đình này, ai mà không có ước mơ? Ngay cả cá mặn(*) như em cũng có ước mơ, huống chi một người như bố anh? Mẹ anh đã cô đơn bao nhiêu năm, là để đợi bố anh về? Anh bây giờ có em rồi, sau này chúng ta sẽ thành lập một gia đình nhỏ, hạnh phúc mà anh thiếu thốn trong quá khứ sẽ quay trở lại. Con người cần sống về phía trước.”
(*) ý chỉ người không có ý chí cầu tiến.
Kính Thiếu Khanh có chút hâm mộ với sự rộng lượng của Trần Mộng Dao, giá như anh hồn nhiên bằng một nửa của cô. Những hình bóng của quá khứ không dễ gì xóa nhòa, nhưng Trần Mộng Dao nói cũng đúng, bây giờ anh có cô rồi, sau này sẽ có ngôi nhà của chính mình, cho nên nhà trước đây là dù thế nào đi nữa. Anh không quan tâm cũng không tranh luận nữa, con người không thể luôn sống về quá khứ, anh cũng nên tôn trọng lựa chọn của mẹ.
Hạ Lam không dứt khoát bảo anh phải giảng hòa với Kính Thành Húc, nhưng mọi dấu hiệu biểu hiện, đây đã là một sự thật không thể chối cãi, anh không nên tranh cãi, để mẹ đau lòng: “Được rồi, anh nghe lời em.
Trần Mộng Dao lén lút nhìn bốn phía, xác nhận xung quanh không có camera bắn tốc độ, sau đó hôn lên má anh: “Lái xe cho tốt, về nhà ăn cơm!”
Khóe môi Kính Thiếu Khanh nở một nụ cười biết rõ, như vậy thì tốt rồi, có cô thì tốt, chuyện quá khứ, đều không quan trọng nữa.