Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 475: Tôi Muốn Sinh Nó Ra



Bác sĩ suy tư một lát: “Tôi chỉ là thông báo cho ngài khả năng xuất hiện nguy cơ, nếu như muốn giữ lại đứa bé, cũng có thể, nhưng bốn tháng về sau, nhất định mỗi tuần đều phải đến bệnh viện kiểm tra, bình thường cũng phải chú ý nằm trên giường giữ thai, không thể mệt nhọc quá mức. Tình huống bây giờ chỉ có thể vừa mang vừa nhìn, để nguy hiểm phát sinh tỉ lệ xuống đến thấp nhất, đến cuối cùng đứa bé này có thể sẽ không sảy, ở tình huống không có xuất hiện sai sót, tỉ lệ sống sót vẫn là rất lớn. Từ kiểm tra trên báo cáo cho thấy, tử cung phu nhân cũng đã khôi phục một chút, có thể suy nghĩ giữ thai lại, chính là… không

biết ý của ngài thế nào?”

Nghe đến có thể giữ lại đứa trẻ, Ôn Ngôn liền không

do dự: “Tôi muốn giữ lại!”

Mục Đình Sâm nhíu nhíu mày: “Ngôn Ngôn… em và Frần Mộng Dao đi ra ngoài ngồi trước đi, anh muốn nói chuyện riêng với bác sĩ. Chuyện này anh phải suy nghĩ cho kỹ, cái này liên quan đến an nguy của em,

anh không thể tùy theo em làm ẩu.”

Ôn Ngôn muốn tranh biện, bị Trần Mộng Dao ngăn lại:

“Tiểu Ngôn, không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài trước đi, chuyện này chúng ta phải thương lượng thật

tốt, không thể tùy hứng.”

Chờ văn phòng chỉ còn lại Mục Đình Sâm và bác sĩ, anh thẳng thắn mà hỏi: “Ông nói thật cho tôi, cuối cùng là đứa trẻ có thể giữ hay không? Trong tình

huống phu nhân của tôi phải tuyệt đối an toàn.”

Bác sĩ biết người trước mặt mình là ai, cũng không dám tùy tiện nói lung tung, do dự nửa ngày mới mở miệng: “Mục tiên sinh… phái nữ sinh sản đều có khả năng xảy ra tình huống ngoài ý muốn, giống như các loại băng huyết, nước ối tắc mạch máu, những nguy hiểm này hệ số đều là rất cao, tôi không dám tùy tiện cam đoan. Trừ bỏ những điều thông thường tính là ngoài ý muốn, thân thể phu nhân xác thực không tốt bằng người bình thường, nhưng là đứa bé này, cũng không phải không thể lưu, chỉ là phải cực kỳ cần thận, chỉ cần bình thường giữ thai đến bảy, tám tháng, coi

như ổn định, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi,

chỉ cần nửa đường không có gì bất ngờ xảy ra, phu

nhân của ngài cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng… loại chuyện này, không ai có thể trăm phần trăm cam đoan, ngài suy tính một chút rồi quyết định đi.”

Mục Đình Sâm rất xoắn xuýt, anh không dám đánh cược, so với đứa trẻ, anh càng muốn đảm bảo Ôn

Ngôn an toàn.

Nhưng sợ mắt đi đứa bé này, cô sẽ không bao giờ trở

về bên anh nữa: “Tôi suy nghĩ một chút…”

Chờ anh từ văn phòng ra, Ôn Ngôn vội vàng tiến lên bắt lấy tay anh: “Thế nào? Đứa trẻ có thể giữ lại sao? Mục Đình Sâm, tôi đã mắt đi ba đứa con rồi, tôi không muốn mắt đi nữa… nếu đứa bé này không thể sinh, về

sau tôi sẽ không có cơ hội làm mẹ nữa…”

Đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của cô, hai tay Mục Đình Sâm siết thành quyền, trầm ngâm một lát: “Em để cho anh nghĩ lại, bây giờ về trước nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ mau chóng cho em một câu trả lời chắc chắn.”

Đáy mắt Ôn Ngôn lướt qua một vòng thất vọng, cũng

vô ý thức buông lỏng ra cổ tay của anh.

Phát hiện được phản ứng của cô, Mục Đình Sâm cắn răng: “Nếu em muốn giữ lại đứa bé này, liền ngoan

ngoãn nghe lời của anh, bây giờ cùng anh trở về.”

Ôn Ngôn khẳng định là muốn giữ lại đứa bé này, chỉ có Mục Đình Sâm gật đầu thì mới có thể, cô không tình nguyện, cũng phải nghe theo anh, về Mục trạch

trước rồi nói. Một đường bôn ba, cô cũng mệt mỏi rồi.

Nếu bây giờ chỉ còn chuyện của Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm, Trần Mộng Dao cũng sẽ không tham dự

vào nữa, tạm biệt Ôn Ngôn, về công ty trước.

Trở lại Mục trạch, Ôn Ngôn chào hỏi má Lưu và chú Lâm, cũng chỉ là buồn bã ỉu xìu lên tiếng, liền lên lầu đi ngủ. Cô không có chú ý tới bà trong phòng khách, cho nên cũng không có chủ động chào hỏi. Lúc này bà phủi miệng: “Không có quy củ, Đình Sâm, cháu dạy nó

thế này sao?”

Bây giờ trong lòng Mục Đình Sâm đã đủ phiền não,

thực sự không có rảnh ứng phó bà: “Bà nội, có thể Tiểu Ngôn sắp trở về ở rồi, cô ấy mang thai, tình trạng cơ thể rất kém, đừng so đo với cô ấy, về sau… cháu hi vọng bà cũng không cãi nhau với cô ấy, đứa bé này đối với cháu và cô ấy mà nói đều rất quan trọng, làm ơn.

Bà hơi kinh ngạc, lập tức nói: “Nó là cháu gái ruột của bà, bà có thể ăn mắt nó sao? Yên tâm, bà đến bồi nó trước, một lúc sau sẽ tự mình đi dạo, ở trong nhà mãi

ngột ngạt chết mát.”

Mục Đình Sâm gật gật đầu, rón rén trở về phòng. Ôn Ngôn đã ngủ, anh thận trọng ngồi tại mép giường, giúp cô sửa sang bên tóc mai. Nhìn xem dáng vẻ ngủ say của cô, khóe môi anh có chút khơi gợi lên ột đường vòng cung cưng chiều. Cô là người đời này anh để ý nhất, bây giờ bởi vì đứa trẻ, anh tiến thoái

lưỡng nan.

Hơn năm giờ chiều, Ôn Ngôn mới tỉnh lại, chuyện đầu

tiên chính là đi đến phòng bếp hỏi má Lưu đồ ăn, không biết vì cái gì, ngủ một giấc tỉnh dậy đói không chịu được.

Má Lưu biết việc cô mang thai, trên mặt có chút ưu sầu: “Ngôn Ngôn, trong lòng má, con quan trọng nhất, đứa trẻ… tốt nhất đừng giữ. Má biết con khó chịu, nhưng má sợ con xảy ra chuyện, đây không phải trò đùa.

Tầm mắt Ôn Ngôn thõng xuống: “Là Mục Đình Sâm bảo má khuyên con sao? Bác sĩ nói, không phải trăm phần trăm không thể giữ đứa bé này, chỉ cần có một tia hi vọng, con cũng muốn sinh ra.”

Má Lưu thở dài: “Không phải thiếu gia, thiếu gia không có nói cái gì với má, cậu ấy trông con nửa buổi chiều, đi đến công ty còn chưa trở lại. Đây là ý nghĩa cá nhân má, con là má nhìn lớn lên, má thật lòng thương con. Má hối phòng bếp nhanh lên, con ăn tạm điểm tâm khác đi, chớ ăn quá nhiều, nếu không chờ lúc nữa ăn cơm sẽ không ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.