Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 501: Ra Ngoài Để Anh Đưa Đi



Bà cụ tức giận tái mặt: “Anh của cô đã chết bao nhiêu năm rồi, cô còn muốn uống máu người chết, ăn màn thầu máu người sao? Cô còn là người sao? Sớm biết vậy, tôi thà cả đời cô độc, cũng không nhận nuôi loại người không có tim phổi như cô! Nuôi cô không bằng nuôi chói!”

Ôn Chí Linh cảm thấy mình không sai, theo bà ta, bà ta mới là người bị đối xử bắt công, bà ta uất ức đến mức bật khóc nói: “Mẹ cũng nói ra rồi, trong lòng mẹ chưa bao giờ đối xử với con như con đẻ, mẹ nuôi con chỉ để tôi nhặt xác mẹ thôi đúng không? Đó là giao dịch, không có tình thương! Mẹ thấy con tuyệt tình, không tim không phổi, mẹ mới là bà già ác nghiệt nhất!”

“Nếu anh cả không con không cái thì cũng thôi đi, con nuôi mẹ tôi chịu, nhưng rõ ràng là có Ngôn Ngôn, khoản này tại sao không thể tính lại? Lùi một vạn bước nói, nó nghèo thì cũng đành chịu. Rõ ràng nó sống tốt hơn chúng ta, mẹ bắt công như vậy làm gì?

Nói con uống máu người chết, vậy con trong lòng mẹ còn không bằng một người đã chết sao? Con cần gì phải nói chuyện tình người ở đây nữa? Con không xin nó giúp sức gì, chỉ xin nó bỏ tiền ra là được!”

Òn ào tới bước này, bà cụ đã sớm đoán trước, một người đã cố chấp muốn so bì, bất luận kéo thế nào cũng không kéo về được. Bà cũng lười phí thêm lời: “Tùy cô, nếu cô có thể giày vò ra được hoa, coi như cô có bản lĩnh.”

Buỏi chiều, khi Mục Đình Sâm bước vào, Lâm quản gia liền báo lại tin bà cụ đã rời đi.

Mục Đình Sâm có chút kinh ngạc: “Đang yên đang lành, tại sao lại muốn đi? Ngôn Ngôn biết không?”

Lâm quản gia gật đầu: “Có, phu nhân biết, là phu nhân đích thân đưa người đi, nhưng chưa được bao lâu, phu nhân liền xuống xe đứng một lát, rất nhanh liền quay về. Bây giờ đang ở trên lầu.”

Mục Đình Sâm hơi cau mày khi nghe thấy Ôn Ngôn đã đi ra ngoài: “Được, tôi biết rồi.”

Trở lại phòng, nhìn thấy Ôn Ngôn đang ngồi trên ghế trước cửa sổ kiểu Pháp, trong tiềm thức cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn đi rất nhiều, bởi vì Ôn Ngôn trước giờ chưa từng ngồi vào ghé của anh hay đụng vào đồ của anh. Anh cố ý dịu giọng: “Em ra ngoài rồi sao? Sao bà nội lại đi?”

Ôn Ngôn vốn là đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy giọng nói của anh, đột nhiên tỉnh táo lại, theo bản năng đứng lên: “Bà tự muốn đi. Tôi không khuyên nhủ. Cả nhà cô tôi đều tới Đề Đô, chỉ sợ lai giả bát thiện, ý bà muốn đi cũng là không muốn nhà họ tới gây rắc rối cho tôi.”

Mục Đình Sâm đại khái hiểu được ý của cô: “Vậy Sao… vậy em cứ xem xem, xử lý thế nào cũng được.

Sau này ra ngoài để anh đưa đi, néu không anh không yên tâm. Không cần biết anh bận thế nào, em chỉ cần gọi điện, anh sẽ lập tức quay về.”

Cô có thể hiểu được tâm trạng của anh, cô cũng lo lắng cho đứa con trong bụng. Tuy rằng không tùy ý đi ra ngoài có hơi thái quá, nhưng trời tuyết đường trơn trượt, thêm hai lần mang thai trước đều không giữ được mà sảy thai, không thể không cần thận: “Tôi biết rồi. Công ty anh không bận sao? Ngày nào ba giờ chiều cũng quay về, trước đây anh toàn đúng giờ mới về. Nếu như là vì canh chừng tôi, cũng không cần thiết đâu, canh chừng đứa nhỏ lại càng không cần, bây giờ dưỡng thai vẫn hơi sớm.”

Mục Đình Sâm nhướng mày, lấy đồ ngủ ra: “Anh tự nguyện, anh đi tắm trước.”

Ôn Ngôn có chút sửng sốt, cái người này, tính tình thật sự đã thay đổi rất nhiều, nếu như trước đây cô nói chuyện với anh như vậy, anh nhất định sẽ dùng vẻ mặt rất lạnh lùng hỏi cô: “Lẽ nào tôi về sớm không tốt sao? Cô không muốn gặp tôi sao? Đây là nhà của tôi, tôi thích về khi nào tôi về…”

Bắt đầu từ khi nào mà sự lạnh lùng của anh cô chỉ có thể nhớ lại?

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh thức dòng suy nghĩ của cô, nhìn thấy hiển thị người gọi, giọng điệu của cô theo bản năng trở nên ỏn ẻn: “Ôi, Dao Dao nhà chúng ta bây giờ không bận sao?”

Giọng nói vui vẻ của Trần Mộng Dao truyền đến qua điện thoại, có vẻ tâm trạng không tệ: “Bà dì tới rồi, Kính Thiếu Khanh cứ nhất định cho mình nghỉ nửa ngày. Mình cũng thua luôn, mình có yếu ớt vậy đâu chứ. Anh ấy nói là vì muốn an ủi tâm trạng mang thai thất bại, mình cũng không có tổn thương cỡ đó, được không hả? Cũng kỳ thật, làm sao lại không đậu thai được chứ? Sao cậu có thể kiểu chỉ đụng một cái là có bầu vậy. Mình là kiểu có đụng đến chết cũng không dính bầu được!”

Ôn Ngôn bị cô làm cho buồn cười: “Đụng đến chết là cái gì? Loại chuyện này cũng phải nhờ tùy duyên đó, được không? Đến lúc cần đến tự nhiên sẽ đến, mình chỉ là may mắn thôi… Kỳ thực cũng không phải là may mắn gì. Cậu và Kính Thiếu Khanh đều không có vấn đề gì, sẽ sớm dính bầu thôi. Dù sao cậu cũng không đi làm, có muốn đến tìm mình không? Mình ở nhà sắp buồn chán chết rồi.”

Trần Mộng Dao vô thức từ chối liên tục: “Đừng đi, không được, không thể, mình sẽ bị bà cụ nhà cậu cằn nhằn chết mát. Huống hồ gì cậu cũng cảm thấy ở trong nhà chán, mình tới đó để chán cùng cậu hả?

Mình nói cậu bây giờ không cần cẩn thận như vậy đâu, bụng còn chưa nhô lên, không nhân đó mà đi chơi nhiều, đợi đến khi bụng to rồi, thì phải cả ngày nằm trên giường. Là một người bạn thân, cuối tuần mình đưa cậu đi là đủ chí cốt rồi chứ hả?”

Ôn Ngôn thở dài: “Cậu thật là đủ rồi… bà nội dọn đi rồi, trở về ở với cô. Cậu nói đúng. Có lẽ mình nên tranh thủ bây giờ vẫn có thể vận động, đi ra ngoài nhiều hơn. Đợi đến khi bụng to rồi, không thể đi ra ngoài nữa. Nhưng máy bữa nay có tuyết rơi, anh ấy vừa nãy quay lại nói rồi, sau này nếu có ra ngoài để anh ấy đưa đi cùng… mình nghĩ nếu tụi mình đi dạo phố, đàn ông đàn ang như anh ấy đi theo hình như không phù hợp lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.