Mục Đình Sâm tựa vào ghế sau, anh day day mi tâm: “Tôi không khống chế được tâm trạng của mình, thật sự tôi đang rất đau đầu… Mỗi lần em ấy nhắc đến bà ngoại thì tôi lại sọ hãi, vậy mà cái tên đáng chết kia lại năm lần bảy lượt tìm tới tận cửa để uy hiếp tôi. Tôi chỉ sợ có ngày không giấu được em ấy nữa. Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt gì, nếu lần tới ông ta lại tìm đến… thì tôi sẽ không cho ông ta có cơ hội uy hiếp tôi nữa… Đúng rồi, phía bệnh viện phải chuẩn bị tốt cho việc sinh nở, tình hình sức khỏe của Ngôn Ngôn có khả năng cao sẽ phải sinh non. Tôi không muốn xảy ra bất kỳ chuyện An 4 ` + Á.. „ ngoài ý muôn nào khi em ây sinh con.
Trần Nặc thở ra nhẹ nhõm: “Vâng, tôi biết rồi.”
Ôn Ngôn không ăn tối, cô cứ nghĩ đến bộ dáng tức giận của Mục Đình Sâm lúc trưa thì không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Má Lưu thấy thế không khỏi lo lắng: “Ngôn Ngôn, con cứ xem như đầu óc của thiếu gia bị hỏng đi, con đừng giận cậu ấy nữa.
Đàn ông đều có những lúc như vậy, con không thể vì vậy mà có lỗi với bản thân và đứa bé được. Ít nhiều gì con cũng ăn một chút chứ?”
Cô nằm trên giường không động đậy: “Con không muốn ăn, không có tâm trạng để ăn. Anh ấy còn chưa về sao?”
Má Lưu thở dài: “Chắc cậu ấy vẫn chưa bận xong, bây giờ con nhìn thấy cậu ấy cũng thêm phiền muộn đúng chứ? Con muốn ăn gì? Để má làm cho con. Con cũng không thể nhịn ăn như vậy được, con nhìn xem, trong bụng con còn mang theo một đứa nhỏ mà lại gầy như vậy. Đến khuôn mặt cũng gầy hơn trước khi mang thai kìa.”
Ôn Ngôn cũng lo lắng cho bản thân: “Con không dám ăn quá nhiều sợ đứa bé quá lớn sẽ không an toàn. Tình trạng sức khỏe của con nên con hiểu rõ, nếu đứa bé lớn quá nhanh sẽ có chuyện mắt. Vả lại… con nghe nói sinh thường tốt hơn, con muốn tự mình sinh nó ra chứ không muốn sinh mổ. Con không sao đâu, khi nào đói con sẽ gọi má. Bây giờ con chưa muốn ăn, má cứ làm việc trước đi, không cần phải lo lắng cho con.
Con đi ngủ một lát đây.”
Má Lưu khuyên cô không được nên đành rời đi.
Lúc bà đi xuống lầu thì đúng lúc bắt gặp Mục Đình Sâm vừa về tới. Bà đã lo lắng suốt nên không còn để ý đến ngữ khí nữa: “Tại sao cậu lại đi chứ? Trễ như vậy mới về nhà, bình thường đến chiều là cậu đã quay về rồi. Hôm nay cậu để Ngôn Ngôn phải giận dỗi, lại còn về trễ như vậy. Nó còn chưa ăn tối đâu, bây giờ sắp chín giờ rồi đấy! Cậu còn không mau đi xem thử!”
Mục Đình Sâm vừa nghe được, đến giày cũng chưa thay liền chạy lên lầu. Anh đầy của phòng ra thì nhìn thây Ôn Ngôn đang nằm trên giường, anh thả nhẹ bước chân: “Giận anh rồi?”
Ôn Ngôn từ trong chăn ló đầu ra nhìn anh một cái, cô cố tình không trả lời, trong lòng cô có chút chua chát. Trước đây anh tức giận thì cô đều không cảm thấy gì cả, dù sao cũng là chuyện như cơm bữa rồi. Bây giờ đã rất lâu anh không tức giận rồi, hôm nay trở về lại đột nhiên nổi cơn khiến cô không tiêu hóa kịp.
Anh đi đến mép giường rồi ngồi xuống. Tắm chăn làm lộ rõ đường nét cơ thể của cô, khuôn mặt gầy gò của cô có chút không phù hợp với cái bụng phình to một cách rõ ràng. Đây không phải lần đầu tiên anh muốn khuyên cô bỏ đứa nhỏ đi, nhưng anh không thể làm vậy. Nhìn cô phải chịu khổ thế này khiến lòng anh càng khổ sở: “Không ăn gì cũng không đói sao?”
Cô buồn bã nói: “Nếu anh không chọc tức em thì em còn ăn được hai chén cơm lớn. Hình như em cũng đâu nói gì đụng chạm đến anh đâu nhỉ?”
Anh kiên nhẫn, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Không có, là do tâm trạng lúc đó của anh không được tốt. Anh đã nói rồi, anh không phải nhắm vào em mà… thôi được rồi, em muốn ăn gì? Để anh cho người nấu. Anh biết rằng em ở nhà rất nhàm chán, ngày mai lại là cuối tuần, anh để Trần Mộng Dao và An Nhã qua thăm em nhé, có được không?”
Cô im lặng nhìn anh hai giây: “Chuyện gì khiến anh phiền muộn như vậy? Anh nói ra cho em nghe thử xem?”
Anh lắc đầu: “Thôi, một mình anh phiền là được, sao có thể để em phiền não cùng anh chứ? Để anh dìu em xuống lầu ăn „ cơm.
Cô cần thận ngồi dậy và đi xuống lầu với sự hỗ trợ của anh.
Má Lưu trông thấy mới thở phào, trong bếp đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, bà cho người đem món ra: “Phu nhân, sau này không được nhịn cơm, thai nhi còn đang trong giai đoạn phát triển đấy.”
Ôn Ngôn nhớ đến hình dáng đứa trẻ trên tắm ảnh siêu âm liền có chút khó xử: “Má Lưu, con sẽ sinh ra đứa bé xấu xí đúng chứ? Tuy là con sẽ không ghét bỏ đứa con của chính mình nhưng… nếu quá xấu thì con có chút chịu không được.”
Má Lưu phì cười: “Sao có thể chứ? Con và thiếu gia đều ưa nhìn như vậy, sao có thể sinh ra một đứa xấu xí chứ? Đứa nhóc chỉ cần giống một trong hai người các con thôi là đủ đẹp rồi, sẽ xấu không nổi đâu. Mấy cái báo cáo kia đều không chuẩn đâu, rất khó để nhìn rõ được. Dù sao đứa nhỏ trong bụng còn bọc trong túi nước ối nữa, nhìn có đẹp nổi đâu?”
Ôn Ngôn mới thả lỏng một chút: “Mong là vậy, néu không thì khổ sở con phải chịu xem như vô ích rồi.” Cô vừa nói xong câu này thì phát hiện Mục Đình Sâm vào nhà vẫn chưa thay giày: “Sao hôm nay anh không thay giày vậy? Đợi một lát còn phải ra ngoài ư?”
Lúc này Mục Đình Sâm mới nhớ ra chuyện này, anh đứng lên đi đến huyền quan thay dép: “Không phải, ban nãy anh vừa về đến thì nghe má Lưu nói rằng em chưa ăn cơm, anh làm sao để ý đến việc thay giày nữa chứ?”
Trong lòng Ôn Ngôn có chút ấm áp, dù sao một người có bệnh khiết phích như anh lại vì lo lắng cho cô mà quên mát việc thay giày. Thật là hiếm có.
Sau khi ăn tối xong thì cô được lệnh phải về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà lúc sáng cô đã nằm quá nhiều nên giờ có chút chống cự: “Em không thể vận động một chút rồi mới đi ngủ sao?”
Mục Đình Sâm nghiêm túc lắc đầu: “Không được sắp mười giờ hơn rồi, em mau ngủ đi. Anh đi thư phòng đây, ngủ ngon.”
Nghe thấy anh nói muốn sang thư phòng, cô liền sinh nghỉ: “Tối như vậy rồi anh còn đi thư phòng làm gì? Đừng nói là anh vẫn còn việc chưa bận xong đấy chứ?”
Ánh mắt của anh có chút né tránh: “Ừ… rất nhanh sẽ xong. Em ngủ trước đi, không cần phải đợi anh.”
Ôn Ngôn nhìn thấy được tâm tư của anh nhưng không vạch trần: “Được thôi, anh đi đi.”
Quả nhiên, suốt một đêm anh đã không quay về phòng ngủ, đến sáng sớm ngày hôm sau anh đã đi làm việc rồi. Cô khẽ hỏi má Lưu: “Tối qua anh ấy ở trong thư phòng cả đêm ư?”
Má Lưu nói nhỏ: “Ngủ trong phòng khách, chắc là cậu ấy lo lắng sức khỏe của con. Dù sao cậu ta suy nghĩ cho con đến vậy thì con nên mừng rồi. Lúc trước má thấy cậu ta như thế thật không ngờ lại có ngày hôm nay. Đàn ông trẻ tuổi, khí huyết cường thịnh. Xem ra là do nhìn được mà không chạm được nên mới như vậy, sau này con phải tốt với cậu ấy một chút.”
Ôn Ngôn ở trước mặt má Lưu vẫn có chút ngại ngùng nhưng loại chuyện này vẫn có thể tán gẫu một chút: “Bởi thế con mới thắc mắc sao phản ứng tối qua của anh ấy cứ là lạ, thì ra là vì chuyện này… Anh ấy hoàn toàn có thể nói thẳng rằng sau này ngủ riêng mà, cứ lén lén lút lút như thê làm việc xâu vậy.
Má Lưu cười nói: “Ai dô! Người ta da mặt mỏng mà, không tiện nói ra cũng là chuyện bình thường thôi. Thời gian trôi nhanh như vậy, bây giờ con cũng lớn rồi, còn trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này nữa, má thấy thật giống như một giấc mơ vậy. Lúc con vừa bước vào cửa chỉ mới nhỏ xíu, chỉ cao đến trước ngực má thôi, lại còn nhỏ nhỏ gầy gầy. Mà thiếu gia lúc đó đã rất cao lớn, thậm chí còn cao hơn má cả một khúc. Ai mà biết được sau này hai người lại có thể ở bên nhau chứ? Những sóng gió trước đây cũng đã qua hết rồi, má chỉ mong rằng sau này hai con có thể sống với nhau thật tốt, như vậy thì cả đời má không còn nuối tiếc nữa.”
Bây giờ Ôn Ngôn hồi tưởng lại cảnh tượng cô vừa bước vào Mục gia nhưng không còn đau khổ như lúc trước nữa, trái lại cô có một cảm giác rất tốt đẹp. Nhưng mà cô nghĩ đến việc Mục Đình Sâm mười tám tuổi thì cô chỉ vừa tám tuổi, trong lòng liền có chút ghen tị. Lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không biết, nhưng anh đã ở độ tuổi yêu đương này kia rồi.
Chắc chắn cô không phải là mối tình đầu, và cũng không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh.