Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 556: Xem Như Anh Chưa Nói Qua



Sau khi làm xong công tác tư tưởng cho bản thân một lát, cô mới thay quần áo xong từ phòng ngủ ra ngoài. An Nhã hình như là vì “tránh hiềm nghỉ”, biết điều ở trong phòng của mình không đi ra, đại khái chỉ có lúc mở cửa cho Kính Thiếu Khanh mới ra mặt, làm cho cô có chút lúng túng, cô không muốn một mình ở chung với Kính Thiếu Khanh!

Cô len lén gửi tin nhắn cho An Nhã: “Cô đi ra cho tôi, ở trong phòng làm gì thế? Cô biết rõ bây giờ quan hệ của tôi và Kính Thiếu Khanh rất khó xử!”

An Nhã rất nhanh trả lời: “Tôi mới không ra, hai người mới vừa rồi ở phòng bếp đã làm gì tôi đều nghe thấy, tôi đi ra ngoài tôi mới khó xử đấy! Tôi không làm kỳ đà cản mũi! Cô coi như tôi ngủ rồi đi, tôi không giúp được cậu đâu!”

Trần Mộng Dao cực kỳ buồn rầu, đây chính là “chị em tốt”!

Đột nhiên, trong phòng bếp truyền đến âm thanh của Kính Thiếu Khanh: “Trần Mộng Dao, tới giúp anh một tay, Đình Sâm đang hồi anh.”

Vì Ôn Ngôn, cô nhịn!

Cô cố ý xụ mặt đi vào, không dám nhìn vào mắt anh: “Muốn tôi làm gì?”

Kính Thiếu Khanh chỉ chỉ cải xanh trong bồn nước nhỏ: “Nhặt rau, Đình Sâm nói muốn rau trộn thịt, cũng may hồi đó em nói muốn có thai anh có nghiên cứu qua bữa ăn dinh dưỡng của phụ nữ có thai…”

Trần Mộng Dao không đáp lời, cũng không nghiêm túc nghe anh nói chuyện, vén tay áo lên thành thật nhặt rau, chợt nhìn thấy dây tạp dề của anh mang rơi xuống, theo bản năng cô đưa tay giúp anh cột lên, thân thể anh hơi cứng đờ, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước sôi đang đun sôi trên bếp phát ra.

Cảm thấy khác thường, cô nhanh chóng thu tay về tiếp tục nhặt cây rau cải kia. Qua cỡ năm phút, Kính Thiếu Khanh đột nhiên rất chăm chú hỏi: “Nếu như anh nói, anh không có lỗi với em, thì chúng ta còn có thể trở lại như trước không?”

Khuôn mặt của Sa Sa nhanh chóng lóe lên trong đầu cô: “Không thể. Tôi đã không thích anh nữa.”

Rõ ràng anh đã có niềm vui mới, sao còn phải nói như vậy?

Sau khi chia tay, anh sống cũng không tệ, cũng không phải là không thể không có cô.

Anh cười khổ: “Xem như anh chưa nói qua…”

Sau khi biết cô cùng Diệp Quân Tước đi nhà hàng Bạch Thuỷ Loan, anh bỏ lại quán bar vội vàng chạy tới, làm bộ chẳng qua là trở về nhà hàng lấy đồ. Đến nhà hàng, lúc nhìn thấy chỉ có cô ở đó, anh thở phào nhẹ nhõm…

Lúc nhìn thấy “Bạch Nguyệt Quang” gửi tin nhắn tới, anh không giấu được ghen tức. Biết được “Bạch Nguyệt Quang” không phải nàng “Bạch Nguyệt Quang”, khóe miệng anh không cầm được giương lên…

Anh biết cô không nhớ đường, không khác gì mù đường, cô còn ngốc hơn nữa, anh hoàn toàn có thể lấy nguyên liệu nấu ăn từ nhà hàng Bạch Thuỷ Loan, ở nhà hàng làm xong thức ăn cho Ôn Ngôn rồi đưa đi, hết lần này tới lần khác tới chỗ cô, chỉ là vì thấy cô… anh tùy tiện bịa đặt mấy câu, cô cũng không nghi ngờ…

Chỉ là anh muốn thấy cô, mà thôi…

Cho tới bây giờ anh đều chưa từng buông tay, nhưng cô lại có thể nói ra lời đã không còn thích dễ dàng như vậy. Một phía tình nguyện, thì nên chấm dứt ở đây vậy, bỏ qua cho cô, cũng là bỏ qua cho mình, có lẽ anh hẳn tập quen lúc không có cô…

cũng có thể ngủ một giấc thật tốt, cũng như trước vậy, một người, cũng không tệ.

Chờ làm xong bữa ăn dinh dưỡng, Kính Thiếu Khanh trực tiếp rời đi tới bệnh viện, từ đầu tới cuối không lại có bắt kỳ trao đổi gì với Trần Mộng Dao, đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục làm tôn thương cô hoặc là cố ý chọc ghẹo cô.

Trong lòng Trần Mộng Dao mơ hồ cảm giác được gì đó, một trận khó chịu vô hình…

Đều do anh, không nên trêu chọc cô, khiến cho thần kinh cô tâm phiền ý loạn!

Ở bệnh viện gần một tháng, Ôn Ngôn đã dự liệu được tiếp tục ở lại bệnh viện cho đến khi sinh, mặc dù rất nhàm chán, nhưngcũng không có cách nào.

Mục Đình Sâm vì muốn cho khẩu vị cô tốt hơn, mỗi ngày đều bảo Kính Thiếu Khanh làm bữa ăn dinh dưỡng đưa tới cho cô, mặc dù mỗi ngày chỉ cần làm một bữa cơm, cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Lúc Kính Thiếu Khanh đưa bữa ăn dinh dưỡng tới lần nữa, cô không nhịn được hỏi: “Thiếu Khanh, như vậy sẽ không quá phiền anh chứ? Anh ban ngày phải làm công ty, buổi tối còn phải nấu cơm đưa tới cho tôi…”

Kính Thiếu Khanh nhếch môi: “Không cần phải nói lời khách sáo làm gì, theo quan hệ của tôi và Đình Sâm, làm bữa cơm thì có làm sao? Đây không phải là lúc đặc biệt sao? Chỉ cần cô có thể sinh con ra thật tốt, tôi còn thể cho cô ăn đến ngán. Phụ nữ các cô mang thai sinh con mới không dễ dàng gì, nhìn cô như vậy, tôi đều cảm thấy lo lắng…”

Nói tới chỗ này, theo bản năng anh nghĩ tới Trần Mộng Dao, nếu như thời điểm trước bọn họ sống chung Trần Mộng Dao có thai, có phải là sẽ không chia tay hay không? Như vậy… sinh con cô cũng sẽ bị hành hạ giống Ôn Ngôn vậy… hoặc là, như bây giờ, cũng rất tốt.

Mục Đình Sâm ở bên cạnh không có tiếp lời, một tháng này tới nay anh trừ ngủ dường như đều không trở về nhà, không ở công ty thì là ở bệnh viện, lúc ngủ còn luôn ngủ không ngon, luôn lo lắng Ôn Ngôn trong bệnh viện. Gần đây anh đặc biệt quan tâm ngày dự sinh của cô, chỉu đựng qua một ngày tính một ngày, chờ đứa bé kia ra đời, sẽ không bị hành hạ như vậy nữa.

Ôn Ngôn cười một tiếng: “Thật ra thì cũng khá tốt, chẳng qua là mỗi ngày nằm ở bệnh viện nhàm chán mà thôi.”

Điện thoại di động của Mục Đình Sâm đột nhiên vang lên, mặt anh hơi biến sắc, nhìn Ôn Ngôn một chút, đi ra bên ngoài phòng bệnh nghe: “A lô? Lại gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

Bên đầu điện thoại kia truyền đến âm thanh của chồng Ôn Chí Linh: “Ôi chao, không cần lo lắng như vậy mà, tôi gọi điện thoại quan tâm cháu rễ tôi một chút thế nào? Cũng không thể trực tiếp gọi điện cho Ôn Ngôn phải không? Nghe nói gần đây con bé nằm viện giữ thai, tôi đây không phải là cũng sốt ruột sao?

Con bé không sao chứ?”

Sắc mặt Mục Đình Sâm âm u đáng sợ: “Tôi cảnh cáo ông, không nên đánh chủ ý lên Ôn Ngôn, sao ông biết cô ấy nằm viện? Nếu ông dám xuất hiện ở trước mặt cô ấy, tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết!”

Chồng của Ôn Chí Linh vẫn bộ dáng đạo đức vô lại kia: “Khà khà, cậu yên tâm đi, không phải vạn bát đắc dĩ, tôi chắc chắn sẽ không tìm con bé. Chẳng qua là tôi… gần đây có chút eo hẹp mà thôi, cháu rể, cậu phải giúp đỡ dượng cậu một chút chứ? Cháu yên tâm, sau khoản nợ đánh bài tiền lần trước tôi không tiếp tục đánh bài nữa, những sòng bạc lớn đó thắng lớn, thua cũng mau, sẽ không có thắng để trở về, tôi cũng nghĩ rõ ràng rồi, không nên lãng phí tiền nữa, tôi làm buôn bán mới nắm chắc trong tay.”

Lại là đòi tiền, Mục Đình Sâm có chút không thể nhịn được nữa: “Tôi nhớ là tôi đã từng nói đó là lần cuối cùng, từ đầu đến cuối tôi đưa cho ông một ngàn vạn, ông nghĩ chỗ tôi là chỗ nào? Không có tiền là tới há miệng muốn?”

Chồng của Ôn Chí Linh lần này tỏ ra phần khích tràn đầy: “Cậu nói có cho hay không, tôi cũng đã nói đến đây rồi, cũng không vòng vo với cậu. Thân thể của Ôn Ngôn như này, nếu như bị chút kích thích có mệnh hệ nào, cũng không tốt… cậu làm chồng, coi như tiêu tiền tiêu tai, thế nào? Còn không cam tâm tình nguyện?”

Tiêu tiền tiêu tai Mục Đình Sâm dĩ nhiên không ý kiến, nhưng người này chính là một động không đáy, cứ bám chặt vào anh, tính khí anh cũng không tốt như vậy.

Anh trực tiếp cúp điện thoại, quay lại gọi cho Lâm quản gia, sau khi thông báo xong, thần sắc anh như thường trở lại phòng bệnh. Thời khắc mắấu chốt, vẫn phải dùng thủ đoạn đặc biệt mới được, chỉ cần hạ thủ ngoan độc, tên vô lại kia mới có thể dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.