Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 557: Nhất Định Là Một Bé Trai



Quả nhiên Ôn Ngôn cũng thích thức ăn Kính Thiếu Khanh làm, một tháng này khẩu vị khôi phục không ít, mỗi lần có thể ăn thức ăn Kính Thiếu Khanh mang tới còn dư lại không nhiều, khí sắc cũng từ từ tốt hơn.

Thấy cô ăn xong hết rồi, Kính Thiếu Khanh dọn hộp giữ nhiệt lại: “Vậy tôi đi trước, ngày mai tới nữa.”

Ôn Ngôn gật đầu, hỏi dò: “Gần đây anh có liên lạc qua với Dao Dao không?”

Kính Thiếu Khanh hơi ngần ra, ngay sau đó môi gợi lên một nụ cười bất cần đời: “Không có, tính tình đó của cô ấy không phải là em không biết, tội gì phải liên lạc.”

Sau ngày đó, anh không liên lạc qua với cô, cũng không nghĩ đủ cách gặp mặt nữa… Dẫu sao, anh cũng thử buông tự ái xuống, nhận được, là cô cự tuyệt.

Sau khi Kính Thiếu Khanh đi, Mục Đình Sâm đỡ Ôn Ngôn nằm xuống: “Mệt không? Mệt thì ngủ một lát đi.”

Ôn Ngôn lắc đầu một cái: “Bây giờ em không muốn ngủ, mỗi ngày đều ngủ, thật ra em không mệt như vậy… Lúc mới vừa rồi em nhắc tới Dao Dao, biểu tình của Kính Thiếu Khanh giống như có chút kỳ quái, trước em còn nghe Dao Dao nói bọn họ gặp mặt qua, không chỉ một lần…”

Bây giờ Mục Đình Sâm không lòng dạ nào khác: “Đây là chuyện riêng của họ, để chính họ giải quyết cho tốt, có thể sống chung hay không, cũng không phải chuyện một phía Thiếu Khanh. Công ty anh còn có chút chuyện, để cho má Lưu chăm sóc em, anh làm xong việc anh sẽ đến.”

Ôn Ngôn gật đầu thuận theo: “Anh làm xong nhất định rất muộn, ngày mai hãy tới, về sớm nghỉ ngơi một chút, không cần lo lắng cho em.”

Anh khẽ mỉm cười, hôn xuống trán cô: “Được.”

Đến công ty, anh nhận được tin Lâm quản gia gửi tới: “Thiếu gia, đã làm xong, tôi cho người hung hăng dạy dỗ ông ta một trận, ông ta đã thề không dám tìm cậu đòi tiền. Nếu có lần sau nữa, tôi sẽ giúp cậu xử lý ông ta.”

Anh cười lạnh một tiếng, bỏ điện thoại di động qua một bên, quả nhiên, vẫn phải hạ thủ ngoan độc. Quá tam ba bận, anh chỉ khoan dung hai lần.

Buỏi tối hơn chín giờ, trong bệnh viện, má Lưu sợ ở phòng bệnh ồn ào đến Ôn Ngôn ngủ, cho nên tạm thời đi trên hành lang lát nữa, bụng càng ngày càng lớn, Ôn Ngôn không ngủ ngon là bình thường như cơm bữa, không phải nơi này đau chính là nơi đó đau, bà nhìn cũng rất đau lòng.

Đột nhiên thấy cuối hành lang có một bóng người quanh quần dừng chân, trong lòng bà nghỉ hoặc, cần thận phân rõ một lượt, là Trần Hàm…

Chắc hẳn muốn nhìn Ôn Ngôn một chút, nhưng lại không dám.

Má Lưu suy tư chốc lát đi lên phía trước: “Ngôn Ngôn còn chưa ngủ, nếu bà đã tới, có muốn đi gặp con bé một chút hay không?”

Trần Hàm có chút do dự: “Không… không được? Tôi sợ con bé nhìn thấy tôi sẽ không vui.”

Má Lưu có chút không đành lòng: “Tôi cảm thấy không sao, Ngôn Ngôn ở thời điểm này, đang cần người thân ở bên cạnh, tốt xấu gì bà cũng là mẹ con bé, gặp mặt một chút có sao? Bà không đi gặp con bé, làm sao biết con bé có không vui hay không?”

Dưới sự khuyên giải của má Lưu, Trần Hàm rốt cuộc gật đầu: “Được… tôi sẽ đi thăm một chút, nếu con bé không vui, tôi lập tức đi ngay.”



Sau khi Trần Hàm đi vào phòng bệnh, má Lưu thuận tay khép cửa lại, để cho mẹ con họ ở chung.

Ôn Ngôn không ngủ, nhìn thấy Trần Hàm, cô nhỏm dậy ngồi dậy: “Sao bà tới lúc này?”

Trần Hàm đi lên trước giúp cô kê gói phía sau lưng: “Mẹ… mẹ làm việc ở gần đây, thuận đường tới thăm một chút. Quáy rầy đến con ngủ sao? Con không cần ngồi dậy, nằm xuống cũng được…”

Mặc dù Ôn Ngôn không lộ ra vẻ mặt nhiều ôn hòa, nhưng cũng không mặt lạnh: “Không sao cả, ngồi lên một chút, bây giờ tôi cũng không ngủ được.”

Vốn dĩ hai người cũng không có đề tài gì có thể trò chuyện, bầu không khí có chút đọng lại.

Trần Hàm đứng lên, từ trong túi xách lấy ra hai hộp ô mai mơ long lanh trong suốt: “Mẹ cũng không biết con có thích ăn chua hay không, để ở đây, thỉnh thoảng ăn một hai viên đi. Mục gia cái gì cũng không thiếu, mẹ cũng không biết nên mang gì…”

Ôn Ngôn mở một hộp ô mai ra ăn một viên: “Cũng không tệ lắm, trước đây chua cay tôi đều thèm, bây giờ tương đối nghiêng về chua.”

Trần Hàm cười: “Vậy nhất định là bé trai, mặc dù đây không phải là theo giải thích khoa học gì, nhưng người thế hệ trước nói cũng có đạo lý nhất định. Con và Đình Sâm thích bé trai hay là bé gái?”

Ôn Ngôn sờ bụng một cái, bé con bên trong lập tức động động, cô không nhịn được cũng cười theo: “Dù sao đời này chỉ có thể có một đứa con này, là trai hay gái, có thích hay không cũng không có biện pháp. Mục Đình Sâm nói bắt kể là trai hay gái thì cũng đều thích, tôi cũng vậy. Có điều tôi vẫn rất tò mò, muốn biết giới tính của em bé trước khi sinh, chẳng qua là bác sĩ cũng thần thần bí bí, tôi cũng ngại hỏi…”

Trần Hàm hỏi: “Giấy khám thai lúc trước con khám đâu? Đưa mẹ xem xem, có lẽ mẹ có thể nhìn ra.”

Ôn Ngôn nửa tin nửa ngờ, chỉ chỉ ngăn kéo tủ đầu giường: “Đều ở bên trong.”

Trần Hàm cầm lấy giấy khám thai trước đó cẩn thận quan sát một hồi: “Các loại dấu hiệu cho thấy, có thể thật sự là bé trai.

Trước kia mẹ có bạn là bác sĩ, có nghe ông ấy nhắc tới một chút. Năm đó hồi mang thai con, bản thân mẹ từ trước đến nay là người không ăn cay lần đầu tiên thích ăn cay, đến bây giờ vẫn không sửa được… có điều khi đó con cũng không dày vò mẹ, ở trong bụng hiền lành, cũng không thích nhúc nhích, bây giờ xem ra cũng là như vậy, tính tình ôn hòa ấm áp.”

Về phần sinh ra bản thân, Ôn Ngôn thật sự không muốn nói chuyện, cho nên không lên tiếng. Trần Hàm ý thức được bản thân nói sai, cắn cắn môi nói: “Vậy… mẹ đi trước, cũng muộn rồi, con nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Ôn Ngôn trầm mặc như trước, chờ thời điểm Trần Hàm đi tới cửa, cô đột nhiên hỏi: “Nếu bà không thương bố tôi, tại sao muốn cùng ông ấy sinh tôi ra? Nếu bà không xác định mình sẽ rời đi hay không, tại sao phải sinh tôi ra? Đây là vô trách nhiệm với sinh mạng…”

Bước chân Trần Hàm chợt dừng lại, hai vai khẽ run: “Bố con…

ông ấy đối với mẹ rất tốt, thật sự rất yêu mẹ. Nếu như thời gian có thể trở lại trước kia, mẹ sẽ không phụ lòng ông ấy, chẳng qua là mẹ bị tình yêu giả tạo che mắt, thật ra thì… hay là căn bản mẹ không hiểu rõ tình yêu là gì. Trong mỗi một ngày sau đó, mẹ vẫn nhớ tới ông ấy, cho dù là mẹ đang ở cùng người đàn ông mà mẹ cho là tình yêu đích thực chung một chỗ, mẹ cũng nhớ tới ông ấy… cho tới sau này, tình yêu mẹ hướng tới khiến mẹ vô cùng thất vọng, mẹ mới dần dần hiểu, trong lòng mẹ không phải là không có bố con, chẳng qua là mẹ biết được đã quá muộn. Nếu đối với một người thật sự không có cảm giác, làm sao có thể sinh con? Mẹ cam tâm tình nguyện, nhưng cuối cùng mẹ vẫn rời đi, thật xin lỗi…”

Ôn Ngôn có chút khó chịu, giả sử như bố cô có thể nghe được lời nói này của Trần Hàm, dưới cửu tuyền, có thể có được một tia an ủi hay không?

Ngày hôm sau thứ bảy, sáng sớm Trần Mộng Dao và An Nhã liền chạy tới bệnh viện tìm Ôn Ngôn. Không vì gì khác, bởi vì cuộc so tài thiết kế ba năm một lần sắp tới, đây là mơ ước của các nhà thiết kế, nếu có thể vượt qua các vòng, chẳng những công ty sẽ thu được lợi ích cực lớn, danh tiếng người này cũng sẽ vang xa. Đối với chuyện này mặc dù Lâm Táp không chú ý lắm, nhưng hai người bọn họ lại hứng thú tràn trề, người của bộ phận thiết kế cũng đều nhao nhao muốn thử ý chí chiến đấu sôi sục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.