Mục Đình Sâm tức giận ném thẳng tách trà xuống đát, trên tắm thảm đắt tiền lập tức xuất hiện một vũng nước: “Tìm đi, đào đất mười mét cũng phải tìm cho ra hai người đó! Với cái gan của họ thì tôi nghĩ là sẽ không dám làm chuyện này chỉ để trả đũa tôi. Tiền tôi cho họ đã sớm bị tiêu xài hết rồi, còn tiền đâu mà bỏ chạy? Chú điều tra rõ ràng xem có người chỉ thị sau lưng không, điều tra thật kỹ vào! Ngoài ra phái thêm hai vệ sĩ đến bệnh viện, đừng để bất cứ người lạ mặt nào tiếp xúc với Ngôn Ngôn.”
Lâm quản gia cúi đầu nhưng cuối cùng ông không nói gì mà quay người bước khỏi thư phòng.
Lúc Trần Mộng Dao ra khỏi bệnh viện đã sắp chín giờ nên tiện đường ghé vào quán ăn chút gì đó mới chậm rãi quay về nhà.
Khi cô định mở cửa mới phát hiện không mang theo chìa khóa, bèn gõ cửa vài cái nhưng lại không ai trả lời. Cô chuyển sang gọi điện cho An Nhã nhưng vẫn là không ai bắt máy.
Trước giò ngoại trừ công ty và nhà thì An Nhã không có chỗ nào khác để đi nữa. Trần Mộng Dao mang theo nghi ngờ mà bắt xe đến nhà Kính Thiếu Khanh. Những lúc không thể vào được nhà thì chỗ của Kính Thiếu Khanh sẽ trở thành cảng chắn gió tạm thời của cô.
Kính Thiếu Khanh nghe thấy tiếng gõ cửa thì nhìn qua mắt mèo, trông thấy Trần Mộng Dao đang ở ngoài làm anh vui mừng. Anh vừa mở cửa ra đã chọc ghẹo cô: “Ô! Hôm nay chủ động dâng đến tận cửa à? Để anh đưa chìa khóa cho em, em cũng không cần phải trả lại cho anh nữa. Em muốn tới đây lúc nào cũng được.”
Trần Mộng Dao đi đến phía sô pha rồi nằm xuống, cô nhìn anh đưa chùm chìa khóa qua liền có suy nghĩ khác: “Móc khóa này là cái tôi mua hồi lúc trước vậy mà anh chưa vứt đi sao? Người đi rồi nên giữ vật lại để nhớ nhung à? Tôi nhìn không ra anh là người cảm tình như vậy.”
Kính Thiếu Khanh không mấy vui vẻ: “Lúc trước anh không tìm ra em để nó ở chỗ nào, dì tạp vụ đang quét nhà mới tìm ra được. Nếu không thì anh đã sớm vứt nó đi rồi, em xem thử chỗ anh có còn đồ đạc của em không.”
Trần Mộng Dao nghe anh nói vậy liền khó chịu: “Vậy bây giờ vứt anh và tôi ra ra ngoài đi, dù sao anh cũng chí khí đến vậy mà”
Nhận ra bản thân vạ miệng nên Kính Thiếu Khanh vỗ nhẹ lên miệng mình: “Đều tại anh ngứa miệng. Anh chỉ gạt em thôi, lúc em đi đâu lưu lại bất cứ thứ gì đâu, đến cọng tóc cũng không để lại nên anh lấy gì mà vứt chứ. Nhắc đến mới nhớ, em đột nhiên qua đây mà không chào hỏi một tiếng là để bắt gian à?
Anh không nghĩ là em đến đây chỉ vì nhớ anh.”
Trần Mộng Dao thở dài một hơi: “Tôi không mang theo chìa khóa, hình như Tiểu Nhã không có ở nhà nên không ai mở cửa cho tôi. Tôi vừa mệt vừa muốn đi ngủ nên mới qua đây. Anh có dư bộ chăn đơn nào không? Trải giường ra giúp tôi đi.”
Trải giường? Tất nhiên không có cửa rồi! Kính Thiếu Khanh cười xấu xa: “Ngủ chung không tốt sao? Lỡ như em không thường xuyên đến thì căn phòng cho em mượn lại đóng bụi thì sao? Dù sao em cũng đến đây rồi, ngủ cũng ngủ chung rồi nên mau thành thật một chút mà đi tắm ngay đi.”
Anh nói cũng có lý, Trần Mộng Dao vươn vai một cái rồi đứng dậy đi lên lầu. Cô thuộc dạng người hay quên nên lúc tắm xong mới phát hiện bản thân quên mang quần áo vào để thay. Lần này Kính Thiếu Khanh không lấy đồ ngủ của mình cho cô nữa mà đưa hẳn một chiếc đầm ngủ cho cô. Cô nhận lấy nó, vừa nhìn một cái liền đỏ bừng mặt. Hai miếng vải này mà là đồ ngủ sao?
Chất liệu vải là lụa tơ tằm màu đen, thiết kế hai dây và lộ cả mảng lưng. Độ dài của chiếc đầm ngủ chỉ che phủ đến một phần ba của đủi, phía trước khoét ngực sâu đến gần rồn!
Nếu như có đồ để thay thì cô nhất định không mặc thứ này lên người đâu! Tất nhiên, cuối cùng cô cũng phải mặc nó lên người, điều đầu tiên cô làm sau khi bước ra khỏi phòng tắm đó chính là mắng Kính Thiếu Khanh một trận: “Sở thích của anh thật độc đáo đó! Đồ của người đàn bà nào mặc xong rồi đưa cho tôi mặc đúng không?”
Kính Thiếu Khanh bị cô nhấn ở trên giường “không có chút sức phản kháng” nói: “Không phải… là mới đó. Anh tự tay mua cho em đấy, thật ra anh phát hiện thân hình của em cũng đẹp đấy.
Anh thề… không có ai mặc qua nó cả…”
Mặc dù hiện tại trông cô rất anh dũng và can đảm nhưng toàn bộ đều là giả vờ thôi. Lúc diện chiếc đầm ngủ này trên người khiến toàn thân cô đều không được tự nhiên: “Mau tìm bộ đồ khác cho tôi. Tôi mặc quần áo của anh là được chứ không mặc loại đồ kỳ quái này đâu. Tôi sợ anh không kiềm chế được rồi người thiệt thòi lại là tôi. Anh mau lên đi!”
Kính Thiếu Khanh ngồi dậy, lúc này tư thế của hai người liền trở thành cô ngồi trên người anh. Vì không muốn bị nghiêng người về sau nên cô vô thức đưa tay quấn lấy cổ anh. Hô hấp của ai người kề cận, khó tránh khỏi mặt đỏ tim đập.
“Dao Dao… em…
Những tưởng Kính Thiếu Khanh sẽ nói ra mấy câu ngọt ngào xấu xa, dù sao lúc nãy anh cũng khen thân hình cô đẹp, nào ngờ nửa câu sau lại là: “Em hơi nặng… em đi xuống trước đi.”
Trần Mộng Dao dùng sức vùng ra khỏi vòng tay anh, còn không quên đá anh một cái: “Cút! Cút! Cút!”
Kính Thiếu Khanh đi đến phòng quần áo mới thở dài một hơi.
Có trời mới biết lúc nãy anh đã kiềm chế đến mức nào, anh chỉ nổi hứng muốn mua chiếc đầm ngủ kia thôi nhưng không nghĩ tới cô mặc nó lại gợi cảm như thế. Trong đầu anh có hai suy nghĩ đang giằng co với nhau, một bên là mau chóng đẩy ngã cô, một bên là không được chạm vào cô… anh có chút hối hận về việc đồng ý không chạm vào cô rồi…
Sau khi Trần Mộng Dao thay đồ xong thì bầu không khí mới bình thường hơn một chút. Cô cuộn người trong chăn như một đứa trẻ vô tội, một bên ngân nga bản nhạc vừa vận động hai chân trước khi đi ngủ. Đột nhiên Kính Thiếu Khanh chồm người đến hôn lên môi cô, cô muốn vùng vẫy nhưng lại phái hiện hay tay anh đã đè lên hai bên mép chăn khiến cô không tài nào động đậy đượ!
c Cô trừng mắt nhìn anh: “Làm gì? Nụ hôn chúc ngủ ngon của bà đây không phải muốn lấy là lấy nhé. Tranh thủ tôi còn ở đây, anh muốn ngủ ngon thì mau đi ngủ đi. Tôi là một người có nguyên tắc nên không đến đây mỗi ngày đâu. Anh nên “kịp thời hưởng lạc” đi.”
Kính Thiếu Khanh chậm rãi di chuyển cơ thể, cách một tấm chăn mà nửa đè lên người cô: “Sao anh cứ thấy cách nói chuyện của em có chút kỳ lạ vậy? Trình độ văn hóa không được cao cho lắm nhưng hình như lại nghe hiểu được. Cái gì gọi là kịp thời hưởng lạc chứ? Em đang ám chỉ anh làm chuyện đó sao?”
Với tư thế hiện tại thì rất dễ làm cho người khác phải nghĩ nhiều, Trần Mộng Dao nhìn khuôn mặt đẹp trai gần sát mặt mình, nhịn không được nuốt nước miếng. Cô cố vờ như một người đàng hoàng: “Không có, ngủ ngon.”
Kính Thiếu Khanh nhướng mày, anh không đè lên cô nữa mà vén chăn lên nằm xuống cạnh cô. Thế nhưng anh đã lột bỏ áo trên, mà cô cũng không hỏi anh tại sao lại giống như một tên biến thái khoe hàng mà lột áo ngủ. Trong lòng cả hai đều biết rất rõ, xem thử ai không nhịn được trước.
Ngày tiếp theo, thứ sáu.
Từ sáng sớm, Hạ Lam đã dẫn theo tài xế đi mua chút đồ đến chung cư của Trần Mộng Dao. Tất nhiên lúc này cô không ở nhà, người mở cửa là An Nhã. Cô nhìn bà với vẻ mặt chưa tỉnh ngủ: “Dì Hạ, sao sớm vậy?”
Hạ Lam thuận thế quét mắt một lượt, chăn ngủ trong phòng cô có chút tán loạn cho thấy người ta chỉ vừa ngủ dậy. Bà có chút khó xử nói: “Dao Dao không có ở đây sao? Xem ra dì đã đến sớm rồi, làm phiền giấc ngủ của cháu. Không sao, cháu cứ ngủ tiếp đi. Dì để đồ xong sẽ đi liền, để dì khóa cửa cho cháu.”
An Nhã nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Hạ Lam, liền có chút đồ kị: “Không sao đâu dì Hạ. Bình thường cháu đều phải dậy vào giờ này mà, để cháu giúp dì sắp xếp đồ đạc. Mộng Dao… tối qua hình như không về nhà. Cháu không biết cô ấy đi đâu nữa. Dạo gần đây cô ấy cứ vậy thôi, mấy chuyện như vậy cháu cũng không nên nói cho dì biết… nhưng dù sao con gái qua đêm ở ngoài là thói quen xấu, nhưng dì lại bắt gặp đúng lúc như vậy, cháu…” Lúc nói chuyện, cô cố tình làm ra vẻ mặt khó nói, lâu lâu lại quan sát sắc mặt của Hạ Lam.