Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 585: “Bụng Đen”



Của Kính Thiếu Khanh Trần Mộng Dao cảm thấy đầu ngày càng to, trí tuệ cảm xúc của cô không cao, không biết phải làm sao nên đã cầu cứu Lâm Táp: “Này… Lâm Táp, bạn gái anh vừa về nước, anh nên dành nhiều thời gian hơn để đưa cô ấy đi chơi và vui vẻ bên ngoài đi, đừng có làm thẳng nam đáng chết không hiểu tư tưởng.”

Không đợi Lâm Táp nói, Lâm Thái Vi đã quay trở lại với anh với những bước đi vui vẻ, nũng nịu ôm cánh tay anh, tựa vào vai anh: “Tiểu Táp của em chỉ khi đối xử với bạn khác giới mới mắc chứng bệnh “thẳng nam” thôi, anh ấy rất là chu đáo với eml Không phải mọi người muốn đi mua quà cho con của bạn sao?

Đi thôi, thâm mỹ của Tiểu Táp không bằng em, em sẽ giúp anh ấy chọn!”

Trên tầng hai của trung tâm mua sắm, An Nhã cuối cùng không kìm được nữa mà lấy cớ đi vào phòng vệ sinh, Trần Mộng Dao vội vàng đuỏi theo. Trước bồn rửa mặt, An Nhã trầm mặt không nói lời nào, Trần Mộng Dao thận trọng xin lỗi: “Tôi không biết Lâm Táp có bạn gái. Tôi còn đang không hiểu tại sao sau khi hai người sống với nhau lâu như vậy mà lại không có chút quan hệ nào. Hóa ra anh ấy đã có bạn gái rồi… không sao đâu.

Trên đời còn nhiều đàn ông tốt lắm, ta cùng tìm một người khác.”

An Nhã hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Không sao đâu, chỉ là hơi bất ngờ và khó xử thôi… hơn nữa Lâm Thái Vi quả thực đẹp hơn tôi, dáng người cũng đẹp hơn tôi, túi xách cô ấy xách là mấy chục nghìn, tôi không xứng.”

Trần Mộng Dao ngay lập tức phản bác: “Cô cũng không kém, chỉ là cô chưa tìm được người phù hợp thôi, sao cô lại không xứng chứ? Đừng nghĩ nhiều, nếu cô cảm thấy không thoải mái thì cứ về trước đi, chỉ trách tôi hôm nay cứ nằng nặc kéo cô đi theo mua sắm.”

An Nhã quay mặt lại nhìn Trần Mộng Dao, đúng vậy, cô ta là người duy nhất không có tư cách ở đây, cô ta hoàn toàn nên rời đi, nhưng cô ta không cam lòng. Tại sao cô ta phải xám xịt bỏ đi chứ? Cô ta cười: “Không sao đâu, cứ coi như tôi không có ý nghĩ gì là được.”

Nhìn thấy nụ cười của cô ta, lòng Trần Mộng Dao thầm nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, tôi tưởng cô bị đả kích lớn chứ, đi thôi, vậy tiếp theo đi mua sắm.”

Hai người cùng Kính Thiếu Khanh, Lâm Táp cùng Lâm Thái Vi, Lâm Thái Vi đang giúp chọn quà. Món quà ngày đầy tháng cho em bé đương nhiên là một chiếc khóa an toàn và một chiếc vòng tay nhỏ, đó là một biểu tượng. Lâm Thái Vi chọn đầy phần khởi, nhanh chóng chọn ra một miếng vàng ròng có chiếc khóa an toàn nhỏ tinh xảo có một không hai: “Tiểu Táp, cái này ổn không? Anh nhìn mẫu ở trên, trông siêu đẹp. Giới trẻ ngày nay cho là vàng rất cứng, họ thích bạch kim và kim cương hơn.

Nhưng em không nghĩ vậy, thứ nhất, vàng giữ nguyên giá trị của nó, thứ hai, vàng là thực sự đẹp, haha…”

Lâm Táp cưng chiều vuốt ve mái tóc dài của Lâm Thái Vi: “Đúng vậy, vậy thì lấy cái này đi.”

Ánh mắt Kính Thiếu Khanh rơi vào một tác phẩm chạm khắc bằng ngọc bích chất lượng tốt, sau khi Lâm Thái Vi phát hiện ra liền nói: “Đứa trẻ còn quá nhỏ, không thích hợp với ngọc, mua vàng đi, đây là truyền thống, là điềm lành và tốt lành.”

Trần Mộng Dao cau mày, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thái Vi, cô cảm thấy cô ta là một đại mỹ nhân, trạc tuổi mình, tính cách hoạt bát và dễ thân cận. Bây giờ xem ra, khá lắm, đây là với ai cũng như quen thuộc, vả lại cũng quá lấy bản thân làm trung tâm. Lâm Thái Vi chỉ là công chúa nhỏ của một mình Lâm Táp thôi. Cô không muốn nuông chiều. Dựa vào cái gì lại khoa tay múa chân với người yêu cũ của cô?

Không đợi cô có thể nói bất cứ điều gì, Kính Thiếu Khanh đã mỉm cười nói: “Cô thích đồ trang sức bằng vàng như vậy, thế tại sao tất cả đồ trang sức của cô đều làm bằng bạch kim vậy?

Viên kim cương trên vòng cỏ cô thật là sáng bóng…”

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Thái Vi cứng lại, nhưng cô ta nhanh chóng trở lại với vẻ tự nhiên: “Cái này do Tiểu Táp tặng.

Thứ anh ấy tặng tôi đều thích, tôi muốn mang theo, một khắc cũng không rời người.”

Kính Thiếu Khanh bát động thanh sắc: “Tôi không định mua những thứ nhỏ bé này, tôi định tặng một biệt thự cho cậu bé như một món quà cho tiệc đầy tháng. Dù gì thì Đình Sâm cũng là người anh em tốt nhất của tôi, tôi không thể lãnh đạm với con trai cậu ấy, đúng không Dao Dao?”

Trần Mộng Dao cười trên nỗi đau của người khác, Kính Thiếu Khanh xấu bụng một cách không để lại chút dấu vết nào, cô nói: “Đúng vậy đúng vậy.”

Lâm Táp không cảm thấy có gì không ổn, còn mỉm cười hỏi Kính Thiếu Khanh: “Anh định tặng biệt thự ở đâu? Em nhớ có khu biệt thự nhà anh mới mở, nhà ở đó cũng được đấy. Nếu em buộc phải tự mình bắt đầu kinh doanh thì cũng không phải một doanh nghiệp lớn như anh, hay là sau này khi em sinh con anh cũng cho em một ngôi đi?”

Kính Thiếu Khanh khẳng khái gật đầu: “Không vấn đề gì, cậu và Đình Sâm đều được đối xử bình đẳng, chắc chắn sẽ được tặng quà như nhau. Cậu phải nắm chắc.”

Sau khi mua sắm xong, Trần Mộng Dao đưa An Nhã đến bệnh viện gặp Ôn Ngôn, Kính Thiếu Khanh không đi, anh bị Hạ Lam gọi điện kêu về.

Khi chỉ còn lại Lâm Táp và Lâm Thái Vi, Lâm Thái Vi mới thể hiện vẻ mặt ủy khuất: “Tiểu Táp… bạn bè anh có phải không thích em không?”

Lâm Táp đầu đầy dấu chấm hỏi: “Em đang nói người bạn nào vậy?

Lâm Thái Vi nững nịu kéo cánh tay anh, dậm chân: “Bạn nào cũng vậy! Người ta là lần đầu tiên gặp họ, họ cũng không mời cùng nhau ăn cơm, em làm chủ cũng không nễ mặt. Kính Thiếu Khanh còn ép buộc em, anh không nhìn ra sao?”

Lâm Táp thành thật lắc đầu: “Thật sự không nhìn ra, là em nghĩ nhiều rồi, họ không phải người như vậy. Bây giờ Ôn Ngôn người ta vừa sinh con xong, còn là sinh non, chuyện của chúng ta trước tiên cứ để đó đi, cũng không có gì to tát, em đừng keo kiệt, đưa em đi ăn cơm, đi thôi.”

Biệt thự Kính gia.

Khi Kính Thiếu Khanh đến, Hạ Lam đang cắt tỉa cây cỏ trong sân, dường như chân tay đã bình phục, anh cũng không nghĩ nhiều mà vào nhà ngồi: “Hôm nay tâm trạng mẹ tốt nhĩ?”

Hạ Lam liếc anh: “Thật sự rất hiếm khi thấy con về nhà một chuyến, mẹ đang nghĩ nếu gia đình chúng ta không có tiền, không có bất động sản như người bình thường, chỉ có một căn nhà, cả nhà phải quây quần bên nhau. Mẹ cũng không cần mỗi ngày trông đợi con về nhà nữa.”

Anh nhìn ra Hạ Lam tìm anh có việc nên bỏ qua lời phàn nàn của bà, hỏi thẳng: “Mẹ cứ nói thẳng đi, gọi con về là có chuyện gì? Lúc mẹ gọi con đang đi mua sắm với Dao Dao. Cuộc gọi của mẹ làm chậm trễ biết bao nhiêu việc…”

Hạ Lam để xuống cây kéo trong tay, xoay người vào nhà uống trà: “Vào đi, bố con không có ở nhà.”

Kính Thiếu Khanh dừng lại hai giây, sau đó cất bước theo sau: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”

Hạ Lam chua xót nhìn anh: “Có phải Dao Dao có đến gần một người tên là Diệp Quân Tước không?”

Sắc mặt Kính Thiếu Khanh thay đổi: “Mẹ… ai nói với mẹ vậy?

Hai người họ không có chuyện gì cả, chính Diệp Quân Tước là người chủ động tiếp cận cô ấy, họ mới chỉ đi ăn cùng nhau vài lần thôi.”

Hạ Lam cau mày: “Lúc đầu mẹ không định hỏi con việc này, nhưng mẹ vừa nghĩ đến liền thấy hoảng sợ. Mặc kệ ai tiếp cận ai, dựa vào cái gì con lại không bằng một tên tàn tật chứ? Diệp gia cậu ta giàu có, Kính gia của chúng ta cũng không tệ. Nếu con thực sự để Diệp Quân Tước theo đuổi được Dao Dao, đó là vấn đề của con. Gần đây… Dao Dao dường như thường xuyên đêm không về ngủ, con có biết chuyện này không? Diệp Quân Tước còn tặng quà cho con bé mọi lần, sao con lại không học lấy một chút chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.