Anh đi đến mở cửa, người đứng ở ngoài cửa cư nhiên lại là An Nhã.
Dường như bên ngoài vừa đổ mưa, nền đất đã vô cùng ẩm ướt, toàn thân của An Nhã không có chỗ nào khô ráo cả. Anh rất ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”
Cặp mắt vô tội đầy phức tạp của An Nhã nhìn anh: “Tôi làm sai chuyện gì rồi ư?”
Anh nhớ đến việc mình xóa phương thức liên lạc với cô, có thể vì vậy mà cô đến tận cửa hỏi anh. Anh nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, dù sao trước mặt anh cũng không phải bạn giường mà là bạn của người phụ nữ của mình. Anh đứng im được một lúc mới nhường đường cho cô vào nhà: “Tôi đi lấy khăn cho cô lau khô, đừng để bị cảm lạnh.”
Mùa này không hẳn nắng nóng nên sau khi đổ mưa sẽ rất lạnh.
An Nhã lạnh đến nỗi run rẩy, trên người cô đều ướt cả rồi nên cô không thể ngồi lên sô pha, có phần đáng thương đứng yên tại chỗ.
Kính Thiếu Khanh đưa khăn lông cho cô: “Ý cô là việc tôi xóa liên lạc sao? Chỉ là tôi cảm thấy chúng ta liên hệ riêng không được tốt lắm, không phải phụ nữ các cô tối ky chuyện người đàn ông của mình liên lạc với bạn thân sao? Tôi không muốn đùa giỡn quá trớn. Nhưng cô cũng không cần thiết chạy thẳng đến đây chỉ vì chuyện đó chứ? Tôi không có ý gì khác nên cô đừng lo lắng quá.”
An Nhã vô thức hỏi: “Mộng Dao ái ngại việc chúng ta liên lạc nhau sao?”
Anh có chút mệt mỏi thở dài: “Không phải, là suy nghĩ của tôi.
Nhà tôi không có quần áo khô để thay, Hay là cô muốn uống một ly rượu để làm ấm cơ thể? Đề tôi lái xe chở cô về, bên ngoài đang mưa rồi, mùa này rất dễ bị cảm.”
An Nhã nhìn thấy chai rượu anh đặt trên bàn liền chạy qua, dùng lý rượu anh vừa dùng rót đầy một ly rồi uống cạn trước khi anh kịp nói câu ngăn cản.
“Ơ… cái đó… bây giờ tôi chở cô về nhé?”
An Nhã lắc đầu: “Tôi không muốn trở về, Mộng Dao thường vắng nhà, tôi ở một mình rất sợ. Lúc tôi ra khỏi nhà cô ấy còn chưa về đến nữa… trong thành phố này, tôi chỉ quen biết với các người thôi. Trong lòng tôi lúc nào cũng cẩn cẩn dật dật, muốn hòa đồng với mọi người. Nhưng mà tôi phát hiện ra dường như tôi làm thế nào cũng không hòa vào thế giới của mọi người. Là bởi vì bản chất của chúng tôi không được như các anh sao?”
Kính Thiếu Khanh có chút đau đầu: “Em ấy về đến nhà rồi, vừa rồi mới nói chuyện điện thoại với tôi thôi nên giờ cô có thể quay về rồi, không cần phải sợ nữa. Tôi có xem qua rồi, an ninh của khu chung cư mà hai người đang ở rất tốt, không cần sợ. Khắp nơi đều là máy quay an ninh, trộm cũng không dễ dám ra tay đâu. Những chuyện khác cô không cần nghĩ nhiều nữa, suy nghĩ nhiều quá bộ não sẽ quá tải đó.”
An Nhã ngồi xuống chiếc ghế trước bàn ăn: “Tôi muốn nói chuyện với anh, tôi chỉ muốn tìm một người để tán gẫu… được không?”
Trong nhà đột nhiên xuất hiện một người không máy thân thuộc nên Kính Thiếu Khanh không quen, nhưng mà anh không có cách nào đuổi người ta đi nên chỉ có thể ngồi xuống: “Cô nói đi, tôi nghe đây.”
Viền mắt của An Nhã đã hơi đỏ lên: “Tôi biết tôi phạm phải sai lầm, tôi không nên lấy bản vẽ của Mộng Dao cho Giản Mặc xem để cuối cùng xảy ra chuyện, buộc anh phải chịu trận.
Trong lòng tôi luôn áy náy và khó chịu, dù cho tôi không hề cố ý nhưng từ đó trở đi Mộng Dao và tôi không còn thân thiết như trước nữa. Có khi cô ấy sẽ ra ngoài với Diệp Quân Tước, tôi cảm thấy như vậy không tốt cho lắm. Tôi mong cô ấy có thể làm lành với anh nên có nói vài lời với cô ấy, lúc đó cô ấy sẽ không được vui. Sau đó tôi cũng không lên tiếng nữa, tôi muốn bảo vệ tình bạn giữa tôi và cô ấy.”
“Nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy cô ấy càng đi càng xa trên con đường sai trái thì trong lòng tôi lại phức tạp. Anh thích cô ấy đến thế, tại sao cô ấy có thể làm vậy cơ chứ? Tuy là tôi chưa từng yêu đương nhưng cũng biết là tình bạn đơn thuần giữa một người nam và một người nữ là điều không thể, họ cứ liên lạc thường xuyên như vậy thì chắc chắn không hề đơn giản.
Tôi đã để những lời này trong lòng từ rất lâu rồi, tôi không muốn nghỉ ngờ cô ấy nhưng lại sợ cô ấy càng dấn sâu vào mà bỏ lỡ người tốt như anh.”
Kính Thiếu Khanh mím mím môi: “Về chuyện sao chép, tôi cũng nói đã giải quyết xong rồi nên cô không cần đặt nặng trong lòng nữa. Tôi biết là cô không phải cố ý làm thế. Còn chuyện giữa tôi và Dao Dao… cô càng không nên có gánh nặng tâm lý, phát triển thành thế nào là chuyện giữa tôi và em ấy. Cô không cần đau đầu về việc đứng về bên nào, tôi cũng muốn nói với cô là dù đúng sai thế nào đi nữa thì bạn thân vẫn nên tin tưởng vào người bạn của mình. Dù cho em ấy sai lầm đến mức nào thì cô vẫn nên đứng về phía em ấy, nếu cô đứng về phía tôi thì chắc chắn chiếc thuyền tình bạn của hai người sẽ bị lật. Có phải nói ra ý nghĩ trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều đúng không? Vậy tôi chở cô về nhà.”
An Nhã gật đầu, đứng lên nói: “Nhưng mà… tôi không muốn đứng về phía làm sai. Anh đối xử với cô ấy như thế nào, tôi đều có thể nhìn thấy được, thế nên trong lòng tôi hiểu rõ thế nào là đúng sai. Tôi không thể mắt nhắm mắt mở được. Giờ nói ra hết khiến tôi dễ chịu hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.”
Kính Thiếu Khanh cười khách sáo: “Vậy đi thôi.”
Ở trên xe, An Nhã dè dặt nhìn nửa bên mặt của anh: “Anh sẽ không khó chịu với Mộng Dao vì những lời tôi nói đó chứ? Chỉ là tôi có chút hoang mang nên mới qua đây… bình thường không có ai nói chuyện với tôi nên tôi mới tích tụ nhiều phiền muộn đến vậy. Anh tuyệt đối đừng nói gì với Mộng Dao, anh cứ xem như tôi chưa từng đến đây là được.”
Ánh mắt của Kính Thiếu Khanh không một chút gợn sóng: “Sẽ không, tôi là một người đúng mực. Cũng đúng, vốn quan hệ giữa cô và Lâm Táp là thân thiết nhất nhưng bây giờ cậu ấy đã có bạn gái rồi, giờ cô không thẻ tiếp xúc nhiều hay nói chuyện với cậu ấy nữa nên tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô.
Nhưng mà Dao Dao không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, cô có gì muốn nói đều có thể nói thẳng với em ấy, hai người vẫn có thể thân thiết giống như trước đây. Vẫn là câu đó thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Sau khi chở An Nhã đến dưới lầu chung cư, anh không có ý định lên cùng mà chỉ nhìn lên tầng Trần Mộng Dao đang ở còn sáng đèn.
Cơn mưa về đêm này làm cho người ta không vui vẻ nỗi, rối rắm phiền não giống hệt mây đen đang trôi nổi trên trời đêm.
Vào ngày tiếp theo, ở Mục trạch.
Mục Đình Sâm từ trong mơ giật mình tỉnh dậy bởi hai tiếng hắt hơi, anh chỉ nhìn thấy Ôn Ngôn đang bé Tiểu Đoàn Tử đứng ở trước giường, hai cặp mắt nhìn anh chằm chằm.
Anh thấy rõ hàng nước mũi long lanh dưới mũi của Tiểu Đoàn Tử, bèn rút khăn giấy trên tủ đầu giường đưa tới: “Chuyện gì đây? Bị cảm rồi?”
Rõ ràng Ôn Ngôn bị nghẹt mũi: “Ừ… em và con trai đều bị cảm rồi, tối qua trời mưa rồi đột ngột hạ nhiệt. Sáng sớm nay Lâm quản gia có chuyện phải ra ngoài nên hai mẹ con em đang đợi anh dậy rồi chở đi bệnh viện đây. Mùa này là mùa cảm cúm, một người bị sẽ lâu cho hai đó. Mắt công lát hồi lại lây cho má Lưu, đến anh cũng chạy không thoát.”
Mục Đình Sâm bắt lực cười cười, anh đứng lên đi vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, Ôn Ngôn bỗng mang khẩu trang qua cưỡng chế anh đeo vào: “Đeo cái này lên cho an toàn.”
Anh khẽ nhăn mày: “Người bị cảm đâu phải là anh, tại sao em phải bắt anh đeo chứ? Không phải mẹ con em nên đeo sao?”
Ôn Ngôn chớp chớp mắt: “Con trai còn nhỏ như vậy, sao đeo khẩu trang được? Em cũng vì muốn tốt cho anh, sợ anh bị mẹ con em lây nhiễm. Dù gì trời cũng đang mưa, ngồi trong xe cũng không thể mở cửa sổ được nên anh chịu khó một chút đi.
Lát sau anh phải đến công ty nên thuận tiện để em xuống xe ở trước cửa bệnh viện, còn anh cứ bận việc của mình trước, phần còn lại em và má Lưu sẽ lo.”