Anh có tình làm ra vẻ bất mãn: “Thì ra chỉ vì muốn ngồi ké xe thôi? Được rồi, em mau đi đi, trông thằng bé khó chịu muốn chết rồi. Em nhìn vẻ mặt đáng thương của nó này, nước mũi sắp chảy vào miệng rồi, mau lau cho nó đi, eo ơi…”
Ôn Ngôn nhìn vẻ mặt ghét bỏ của anh liền mất hứng: “Con ruột của anh mà anh còn ghét bỏ được ư? Giúp con lau nước mũi thì có lỗi với bàn tay quý báu của anh sao?”
Không biết Mục Đình Sâm nghĩ như thế nào nhưng sống chết cũng không chịu lau nước mũi cho con trai ruột, dường như thật sự anh vô cùng ghét bỏ chuyện này vậy.
Lên xe rồi, anh chủ động ngồi lên ghé phó để Ôn Ngôn, con trai và má Lưu ngồi ở hàng ghế sau. Ôn Ngôn để má Lưu và Trần Nặc đeo khẩu trang để giảm thiểu lây nhiễm. Trên dưới Mục gia nhiều người đến vậy, nếu như toàn bộ đều bị lây bệnh thì quả thật là tai họa rồi.
Còn chưa đến bệnh viện thì Tiêu Đoàn Tử đã ư ư đòi sữa. Lúc ra khỏi cửa họ chỉ mang theo lượng sữa vừa đủ cho một lần uống, đến bệnh viện rồi thì không biết còn phải đợi bao lâu nên cô muốn tự đút sữa mẹ cho con nhưng lại cảm thấy ngại ngùng. Lần đầu tiên làm mẹ nên cô vẫn chưa quen với việc cho con bú ở nơi công cộng, mặc dù trên xe chỉ có nhiêu đó người…
Mục Đình Sâm thích sự yên tĩnh, bị con trai làm ồn liền không được vui: “Nó cứ ư ư aa muốn sao thế?”
Ôn Ngôn nhỏ giọng: “Xem ra muốn uống sữa…”
Anh quay đầu lại nhìn hai mẹ con cô: “Thì đút nó uống đi!”
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn anh một cái nhưng không nói gì, lúc này anh mới kịp phản ứng lại mà tháo áo vest ngoài đưa cho cô: “Dùng nó che lại, em đút sữa cho nó đi.”
Rất nhanh, Ôn Ngôn sững người toàn tập, bởi vì Tiểu Đoàn Tử bị nghẹt mũi nên lúc uống sữa không thể thở được, cứ uống được hai ngụm lại nhả ra thở một hơi. Chính vì thế mà sữa bị vấy ra tứ phía, áo vest của Mục Đình Sâm và bản thân cô đều bị sữa vấy lên.
Đến cổng bệnh viện thì quá trình đút sữa cũng gần xong, Mục Đình Sâm vươn tay ra xin lại áo vest từ Ôn Ngôn. Cô ngại nói thẳng nên cứ chần chừ một hồi mới đưa áo cho anh. Thế mà anh không phát hiện sắc mặt của cô, cứ thế mặc lại áo vest lên người… mặc thẳng lên người rồi…
Má Lưu vội vàng ôm đứa bé xuống xe trước: “Mau đi thôi phu nhân, đứa bé đang khó chịu, nên mau chóng cho bác sĩ khám!”
Ôn Ngôn nghe thế cũng gấp gáp chạy theo má Lưu, sau khi tiến vào bệnh viện cô hỏi má Lưu: “Có phải con nên nói với anh ấy một tiếng không? Ít ra để anh ấy thay cái áo khác mới phải.”
Má Lưu cười nói: “Không sao, đều dính ở mặc trong của áo, lại không phải nước bản gì, người khác sẽ không nhìn thấy đâu.
Con cứ vờ như không biết là được, xem như để cậu ấy biết được làm bố không hề dễ dàng. Còn chưa ai bắt cậu ấy thay bỉm cho con nữa.”
Trên đường đến công ty, Mục Đình Sâm lâu lâu lại hít sâu vào một hơi. Anh cảm thấy trong xe vẫn có mùi hương của sữa, không khó ngửi nhưng anh không muốn mang trên người một mùi sữa đứng trước mặt những người dưới, như vậy có chút không được nghiêm túc. Vốn anh định xuống xe để lưu thông không khí một chút, nhưng lại phát hiện mùi hương đó như hình với bóng bám trên người vậy. Anh vừa cảm thấy ám áp nhưng lại có chút không quen.
Trần Nặc thẳng thắn hỏi: “Thiếu gia, có phải tiểu thiếu gia phun sữa lên áo của cậu không? Lúc nấy tiểu thiếu gia có ho vài tiếng… ý tôi là… trên người cậu có mùi sữa, giống như cậu thường ở nhà bồng con vậy.”
Mục Đình Sâm cau mày, hỏi: “Ý anh là tôi ở nhà không ẵm con sao? Tôi máu lạnh đến vậy sao? Mùi hương này rất thơm, có chỗ nào không đúng sao? Mùi của con trai tôi, tôi thích, không được à?”
Trần Nặc không biết nói sao: “Được rồi… cứ xem như tôi chưa từng nói gì cả.”
Sau cuộc họp buổi sáng, Mục Đình Sâm gọi điện cho Ôn Ngôn: “Sao rồi? Không có chuyện gì chứ? Có nghiêm trọng không?”
Bên phía bệnh viện khoa nhi, Ôn Ngôn cũng sắp bận xong. Lúc này cô bỗng nổi hứng chọc ghẹo anh: “Anh đang hỏi về em hay con trai?”
Khóe môi của anh vô thức cong lên: “Anh hỏi cả hai, em đừng tưởng gài bẫy được anh.”
Ôn Ngôn nhìn Tiểu Đoàn Viên đang ngủ say trong vòng tay của má Lưu: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị chảy mũi và ho thôi, không sốt. Bác sĩ khuyên không nên cho con dùng thuốc, chỉ chú ý giữ ấm và cho uống nước ấm thôi, em cũng vậy. Em còn phải đút sữa cho con nên không thể uống thuốc. Anh nhờ Trần Nặc đến đón mẹ con em đi.”
Mục Đình Sâm nhìn đồng hồ trên tay: “Anh đến đón em, hiện giờ anh không bận.”
Anh lái xe chở Ôn Ngôn bọn họ về Mục Trạch, má Lưu vừa bước vào cửa đã bê đứa bé về phòng rồi. Anh không chần chừ mà bề cô lên xông vào phòng ngủ: “Tối qua chưa tận hứng, bây giờ đền bù cho em…”
Mặt của Ôn Ngôn nóng rực, nhỏ giọng kháng nghị: “Thanh thiên bạch nhật mà anh làm gì vậy? Chẳng lẽ anh đích thân qua đón mẹ con em về là để làm chuyện này sao? Em phục anh luôn rồi…”
Ngửi thấy mùi sữa trên người anh, cô nhịn không được cười lên. Anh cúi đầu nhìn cô, có chút khó hiểu: “Em cười cái gì?”
Cô vươn tay giúp anh cởi bỏ áo ngoài: “Đợi một lát thay cái khác rồi mới ra ngoài, trên đường đến bệnh viện con trai phun sữa lên áo anh rồi… một người đàn ông trưởng thành như anh mà có mùi sữa trên người thì hơi kỳ lạ, ha ha…”
Lúc này anh mới giác ngộ ra tất cả, cặp mắt của anh hơi trầm xuống rồi vùi đầu vào hõm cổ của cô, tham lam hít vào mùi hương của cô: “Trách không được hai người vừa xuống xe đã bỏ chạy nhanh đến vậy… em mà cũng có lúc chơi xấu anh…”
Sự chủ động của cô khiến đôi mắt của Mục Đình Sâm đỏ rực, động tác cũng trở nên gấp gáp hẳn. Sự kết hợp kỳ diệu giữa hai cơ thể như công tắc được bật lên.
Ô Ngôn phát hiện ra anh cứ nhìn cô chằm chằm, trong những lúc như thế này càng làm mặt cô như muốn bốc cháy: “Anh nhìn em làm gì?”
Anh thở hắt: “Bởi vì đẹp… lúc trước em như một đứa trẻ, bây giờ thì ra dáng một người phụ nữ rồi.”
Có lẽ vì khắc chế quá lâu nên lần này anh không mấy dịu dàng, hay nói đúng hon là dịu dàng pha chút điên cuồng.
Khi cô vô thức đẩy anh ra, anh liền nhắn chặt tay cô trên đỉnh đầu khiến toàn bộ cơ thể cô phơi bày trước mắt anh, làm anh càng thêm điên cuồng.
Đợi cuộc mây mưa kết thúc, gương mặt phiếm hồng của Ôn Ngôn đã phủ lên một vẻ mệt mỏi, mái tóc của cô cũng có chút táng loạn. Cô nằm im không muốn động đậy, nhận ra ánh mắt chưa tận hứng của người nào đó, cô nửa khóc nửa cười nhỏ giọng than vãn: “Không muốn nữa… anh mau về công ty đi, em muốn ngủ một lát.”
Mục Đình Sâm dây dưa thêm một lúc mới rồi giường: “Em cứ ngủ đi, bồi dưỡng tinh thần thật tốt vào. Có thể tối nay sẽ về trễ một chút, mọi người cứ dùng cơm trước. Ngày mai là thứ bảy, anh sẽ chở em đi quét mộ cho bà nội.”