Tối hôm đó, Tiểu Đoàn Tử phá lệ so với thường ngày, còn chưa uống qua một ngụm sữa đêm đã một hơi ngủ đến sáu giờ sáng. Sau khi đứa bé tỉnh dậy thì tự mút ngón tay, động tác lớn đến mức làm Ôn Ngôn tỉnh giấc. Cô nhìn đứa bé ở kế bên, đầu tiên là hơi sững người rồi mới phát hiện ra con trai đang đói mà bề lên đút sữa.
Dù sao thì đây là lần đầu tiên Tiểu Đoàn Tử ngủ chung giường với họ, nên cô có chút phản ứng không kịp. Quãng thời gian này cô đã không được ngủ một giấc ngon, nên tối qua liền ngủ đến không biết trời trăng gì nữa. Hình như thằng nhóc không có khóc nháo nữa… vừa ngủ dậy cũng không khóc! Đây là tình huống gì đây? Đây có còn là Tiểu Đoàn Tử khiến cô đau đầu mỗi lần khóc nhè không?
Mục Đình Sâm bỗng lật người, có thể vì cảm thấy có chút lạnh nên kéo kéo miếng chăn. Lúc này Ôn Ngôn mới phát hiện tối qua anh chỉ đắp có một góc chăn mà thôi, còn vô cùng tội nghiệp mà nằm ở sát mép giường. Lúc trước cơ cảm thấy giường rất lớn nhưng kể từ khi có thêm thằng nhóc thì không đủ để nằm rồi…
Cô nâng tay giúp anh đắp lại chăn, khe khẽ nói với Tiểu Đoàn tử trong vòng tay mình: “Có phải con lại hư rồi không? Thật hành hạ người ta quá mà, coi chừng sau này bố không thích con nữa.”
Thằng nhóc có vẻ đói nên không để ý lời cô nói nữa, cứ ngọ ngoạy tìm sữa như thể đã bị bỏ đói mấy ngày, bộ dạng này khiến cô nhịn không được cười ra tiếng: “Ha ha, cũng đâu có ai giành với con đâu…” vừa dứt lời thì cô cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang rọi vào người mình. Cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mục Đình Sâm đã thức từ khi nào, nhìn chằm chặp vào Tiểu Đoàn Tử đang bú sữa…
Cô thấp giọng hỏi: “Làm anh tỉnh giấc rồi sao? Giờ còn sớm nên anh cứ ngủ thêm chút đi. Tối qua một mình anh dỗ con à?
Nếu như tinh thần không được tốt thì sáng nay đừng đến công ty nữa.”
Khóe môi của Mục Đình Sâm lộ ra ý cười: “Không có, tối qua nó không thức lần nào cả, cũng không có hành hạ ai. Sau này cứ để con ngủ chung với chúng ta đi, như vậy thì ai cũng có thể nhẹ nhõm rồi. Anh tỉnh ngủ rồi, anh dậy trước đây, đợi một lát anh sẽ dẫn con đến công ty. Má Lưu cũng sẽ đi chung. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt vào, không có gì thì ra ngoài đi dạo một chút xem như được nghỉ ngơi một ngày đi.”
Dẫn con đến công ty? Ôn Ngôn có chút nghi ngờ về quyết định của anh: “Anh chắc chứ? Em ở nhà cũng bị con trai làm đến đau đầu đây, anh còn bế con đến công ty thì sợ là cả ngày cũng không làm được việc đấy.”
Mục Đình Sâm chắc như đỉnh đóng cột: “Em yên tâm đi, anh có cách trị nó. Em cứ thả lỏng, gọi chị em tốt của em ra để đi chơi cùng nhau đi. Anh sợ em cả ngày bị con trai dày vò đến mức trầm cảm đây, ngẫu nhiên thả lỏng một chút không tốt sao?”
Một dòng ấm áp chảy qua tim của Ôn Ngôn, ít ra vẫn có người chịu lo lắng cho cô. Cho dù anh không muốn để cô ra ngoài làm việc nhưng cũng không hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của cô. Mặc dù cô vẫn có chút không an tâm nhưng cuối cùng vẫn đồng ý để hai bố con có thẻ trải qua một ngày cùng nhau.
Khi Mục Đình Sâm chuẩn bị ra ngoài thì đồ đạc dành cho con trai đã nhét đầy hơn nửa cốp sau, chủ yếu là xe đẩy và tã em bé. Nếu biết thì hiểu là anh đang chuẩn bị đi làm, còn không thì tưởng anh dẫn con đi nghỉ dưỡng…
Đợi đến khi chiếc xe chạy xa, Ôn Ngôn hưng phần gọi điện cho Trần Mộng Dao: “Dao Dao, ra ngoài chơi đi. Hôm nay có người chăm con thay mình rồi, mình tự do rồi!”
Trần Mộng Dao vẫn đang nằm trên giường, mơ mơ màng màng hỏi: “Hả? Ai chăm con giúp cậu cơ? Thằng nhóc không phải sợ người lạ à?”
Ôn Ngôn cười nói: “Mục Đình Sâm mang con đến công ty rồi, nếu như anh ấy chịu không nổi sẽ gọi cho mình thôi. Vậy nên chúng ta phải tranh thủ tận hưởng, cậu chuẩn bị một chút, mình rất nhanh sẽ đến chỗ cậu.”
Trần Mộng Dao sững người, nói: “Tiểu Ngôn, đợi một lát cậu cùng mình đến một chỗ này. MÌnh cảm thấy chiếc tủ lạnh mà mẹ của Kính Thiếu Khanh mua không thể cứ đặt ở chung cư kia được, trong chung cư còn có một tủ lạnh nhỏ nữa nên đủ cho một mình An Nhã dùng rồi. Nếu như cô ta đột nhiên không thuê phòng nữa thì tủ lạnh đó sẽ để lại cho chủ nhà hoặc là bị bán đi rồi? Mình không thể lãng phí ý tốt của người khác, đúng lúc mẹ của mình đang chê bai cái tủ lạnh nhỏ ở nhà nên mình muốn cho người mang tủ lạnh về cho bà,”
Ôn Ngôn đồng ý, lúc ra khỏi cửa cô tự bắt xe đến nhà Trần Mộng Dao chứ không nhờ Lâm quản gia chở.
Sau khi hai người gặp mặt, Trần Mộng Dao đã liên lạc xong với công ty vận chuyển nhà cửa. Cô lái xe ở phía trước để dẫn đường cho chiếc xe tải nhỏ. Ôn Ngôn ngồi ở ghế phó dùng tay quạt quạt vài cái: “Nóng quá, cậu mở máy lạnh lớn một chút.”
Trần Mộng Dao xấu hồ cười cười: “Đã là mức cao nhất rồi, đợi một lát sẽ mát mẻ thôi, không phải chúng ta vừa mới lên đường thôi sao? Mình đã gửi tin nhắn báo trước một tiếng cho An Nhã rồi, cô ta trả lời một chữ “ừ”. Thật là buồn cười, làm như mình thiếu nợ cô ta vậy đó. Bà đây thiếu ai thì thiếu nhưng tuyệt đối không thiếu của cô ta đâu!”
Ôn Ngôn mím môi: “Dù sao cũng cạch mặt nhau rồi thì còn có thể như thế nào nữa? Đợi một lát dọn đồ thì cứ dọn, cố gắng hạn chế cãi vã. Thời tiết nóng nực như vậy, nổi nóng không hay đâu.
Trần Mộng Dao hừ một tiếng: “Cậu yên tâm, mình sẽ không động tay với cô ta. Lúc trước bắt tại trận chuyện của cô ta và Kính Thiếu Khanh mình còn không ra tay, bây giờ động tay động chân thì còn có ý nghĩa gì nữa?”
Ôn Ngôn cảm thấy kỳ lạ, cô nghiêng mặt qua hỏi: “Hai người không đánh nhau sao? Vết thương trên trán cậu là do cô ta đánh đúng không? Tay của cô ta cũng bị thương rồi. Mình cũng không trách cậu vì ai gặp phải chuyện này cũng không thể chịu đựng được, đánh cũng đánh rồi nên hai người hòa nhau.”
Ngôn tình hay đáng đọc
Vẻ mặt của Trần Mộng Dao không biết nói sao: “Ai nói là mình đánh cô ta? Vết thương trên đầu mình là do cô ta cầm gạt tàn thuốc ném qua, mình máu chảy đầy mặt rồi đi về chứ không hề đáp trả lại! Ban đầu mình muốn động thủ đấy nhưng nghĩ đến cô ta không thân không thích, từ nơi xa xôi đến đây cũng chỉ có thể dựa vào chúng ta nên mình mới kiềm lại. Lật mặt rồi động thủ trước còn làm như mình mới là người ăn hiếp cô ta, ai nói cậu là mình đánh cô ta vậy?”
Ôn Ngôn đỡ trán: “Lúc trước mình có tìm cô ta… còn tưởng là cả hai đánh nhau rồi. Thật không ngờ cô ta diễn giỏi đến vậy, là mình nhìn lầm rồi.”
Trần Mộng Dao thở hỗn hễn: “Cái gì? Cô ta còn giở chiêu để cậu đồng tình à2 Thật là buồn nôn! Thì ra mình đã cho là không động thủ là đúng nhưng bây giờ xem lại thì lúc đó mình nên đánh chết cô ta mới phải! Mình không phải ác độc gì nhưng thật sự mình cảm thấy cô ta quá đê tiện!”
Ôn Ngôn không nói gì, chỉ là có một cảm giác vừa nhìn thấu hết bản chất của một con người. Lúc An Nhã nhìn thấy cô khá sợ hãi, cho nên mới nói dối sao? Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là quá khứ rồi, từ hôm nay trở đi cũng không còn giao tiếp qua lại nữa.
Đến dưới lầu khu chung cư, Trần Mộng Dao khí thế đùng đùng dẫn theo người của công ty vận chuyển tiến vào tiểu khu. Ôn Ngôn định ở trên xe hưởng thụ điều hòa nhưng lại có chút lo lắng, bèn đi theo. Sau khi dọn đi thì Trần Mộng Dao không mang theo chìa khóa nên An Nhã là người mở cửa. Cô ta mở cửa xong thì trở về phòng, cả người đều không còn sức sống như thể suốt quãng thời gian này đều sống trong khổ sở vậy.
Ôn Ngôn tranh thủ lúc nhân viên đang bưng tủ lạnh mà đi vào nhà vệ sinh, đột nhiên cô trông thấy que thử thai trong sọt rác.
Ngay lập tức, như có một nặng nề rơi xuống trong lòng cô. Ở đây chỉ có một mình An Nhã, căn phòng trước đây Trần Mộng Dao ở cũng chưa từng cho thuê ra ngoài, vậy thì que thử thai này là của An Nhã sao?
Cô che mũi lại rồi ngồi xỗm xuống nhìn vạch hiễển thị trên que thử thai, bên trong không chỉ có một cây. Có vẻ như gần đây cô ta liên tục thử thai nên có rất nhiều que, đếm sơ không dưới mười thanh. Mà que thử nằm phía trên cùng… là hai vạch đỏ.”