Mục Đình Sâm không có ý định đi ra ngoài, anh cởi áo, đưa tay ra vuốt nhẹ tắm lưng mịn màng của cô: “Anh tắm giúp em…
Tiểu Đoàn Tử không đợi được lâu, anh giúp em tắm nhanh lên.”
Bầu không khí ngột ngạt trong phòng tắm đột nhiên có chút gợn sóng, cô cúi đầu không dám nhìn anh, cô không quen đứng trước mặt anh một cách vô tư lự trần trụi như thế này, đặc biệt là sau khi sinh không bao lâu, vóc dáng chắc chắn không còn săn chắc như trước, đặc biệt là phần bụng: “Không cần, em sẽ xong nhanh thôi, anh mau đi ra ngoài đi, anh như thế này em không quen…”
Anh đưa tay ra nâng cằm cô lên, buộc cô phải quay lại đối mặt với anh: “Sao lại không quen? Em phải làm quen với điều đó, anh là người của em, có gì mà anh không thể nhìn?”
Ánh mắt Ôn Ngôn chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, như thể bị cuốn vào một vòng xoáy sâu, đôi môi mỏng hồng nhuận gợi cảm của anh lại càng thêm quyến rũ dưới làn sương mù bốc lên từ phòng tắm. Thân thể vạm vỡ trơn bóng hoàn toàn lộ ra trước mắt cô, khiến đầu óc cô chậm đi nửa nhịp, tựa hồ không thể chuyển động được nữa.
Đợi cô định thần lại, sự mềm mại đột ngột trên môi khiến cô hoảng sợ, theo bản năng đẩy anh ra: “Không phải anh muốn tắm giúp em sao? Chê em chậm mà? Anh muốn làm gì đây?”
Đối diện với ba câu hỏi liên tiếp của cô, Mục Đình Sâm đột nhiên mỉm cười, đôi mắt anh như có chút ánh sao, khi nhìn sâu vào, như thể chứa cả dải ngân hà: “Không kìm được… Em sẽ không thật sự nghĩ là anh chỉ đơn giản đến đây giúp em tắm đó chứ? Hôm nay anh đã chăm Tiểu Đoàn Tử cả ngày rồi, tối nay em có thể “an ủi” anh một chút được không?”
Ôn Ngôn theo bản năng nuốt nước bọt, thậm chí cô không thể nghĩ gì được nữa! Đây là tình huống gì vậy chứ?
Trông thấy cô ngơ ngác, Mục Đình Sâm tất nhiên nghĩ cô đã ngầm đồng ý, những ngón tay thon dài của anh men theo chất lỏng sữa tắm mượt mà lướt qua vết thương trên vai cô đã từng cản dao cho anh, rồi chạm đến ngực cô. Đột nhiên, Ôn Ngôn hất tay anh ra: “Đau! Anh ra ngoài đi!”
Tay anh chợt cứng đờ: “Anh chỉ mới chạm một cái thì sao lại đau được? Tay anh có gai sao?”
Ôn Ngôn đỏ mặt trừng anh: “Cả ngày hôm nay em không có cho con bú…” Cô xấu hổ không dám nói quá rõ ràng, không còn cách nào khác, da mặt mỏng đúng là phiền phứ!
c Mục Đinh Sâm trầm ngâm, sau đó dường như đã hiểu ra: “Vậy thì anh không chạm vào chỗ đó là được.”
Lần này Ôn Ngôn không cho anh cơ hội nữa, cưỡng ép đẩy anh ra: “Anh thương người một chút được không, em tắm xong sẽ đút cho Tiêu Đoàn Tử, nếu không sẽ khó chịu lắm, anh cũng đừng quậy nữa.”
Mục Đình Sâm hào hứng mặc đồ ngủ đi xuống cầu thang, Tiểu Đoàn Tử đang nằm gọn trong tay má Lưu, anh bước tới bế Tiểu Đoàn Tử lên: “Đêm nay con vẫn là nên ngủ một mình đi nhé, con là con trai, con phải học cách tự lập, mẹ là của bó, hiểu chưa?”
Đột nhiên, Tiểu Đoàn Tử bắt động, Mục Đình Sâm chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt chảy xuống cơ thể mình, má Lưu vội vàng nói: “Tôi vừa định thay tã cho tiểu thiếu gia… Không ngờ nhanh như vậy đã tiêu lên người cậu, cậu đi thay đi.”
Sau khi tiểu xong, Tiểu Đoàn Tử lại hoạt bát, ư ư a a không ngừng. Lần đầu tiên bị tiểu quỷ nỏ này tiểu lên người, toàn thân Mục Đình Sâm đều không được ổn, cau mày lên lầu đi vào phòng tắm, Ôn Ngôn vốn đang khó hiểu, lại nhìn thoáng qua vết tích trên quần áo anh, không khỏi bật cười: “Nước tiểu của trẻ sơ sinh không bản, trông anh ghét bỏ kìa, đó là con trai của anh đấy, anh nghĩ thoáng chút đi.”
Lúc này anh không có tâm tư đùa giỡn với cô, thẳng thừng cởi quần áo đứng cùng cô dưới vòi hoa sen, vóc dáng của anh cao hơn cô một chút, nước rơi vào anh sau đó lại bắn lên người cô, mắt cô vô tình dính phải nước, nhất thời không thể mở ra, cô lùi lại đưa tay ra kéo chiếc khăn tắm, không ngờ lại bị trượt chân, suýt nữa thì ngã, Mục Đình Sâm vươn tay kịp thời ôm lấy eo cô, thân thể hai người dính sát vào nhau, lúc này, tia lửa lại bắt đầu cháy rừng rực.
Ôn Ngôn chưa kịp phản ứng thì nụ hôn của anh đã dày đặc rơi lên môi và cổ cô, cô không thể nào mở mắt ra nên không dám cử động quá lớn, quanh quẫn mãi vẫn là để anh thành công, cô nghỉ ngờ anh cố tình để Tiểu Đoàn Tử tiểu lên người…
Trong tiếng nước tí ta tí tách, tiếng thở nặng nhọc lần lượt vang lên, kéo dài gần nửa tiếng rồi mới dần lắng xuống.
Ôn Ngôn đỏ mặt mặc quần áo đi xuống lầu, xấu hỗ nhìn lại Mục Đình Sâm.
Má Lưu lo lắng nhắc nhở: “Thời tiết nắng nóng, phòng tắm rất ngột ngạt, không nên tắm rửa quá lâu, sẽ gây cảm nhiệt đấy.
Cả ngày hôm nay không cho con bú, con không thấy trướng sao? Đã đến lúc đút cho Tiểu Đoàn Tử rồi, con đi đút cho thằng nhỏ đi, má đi xem mấy món ăn trong bếp đã chuẩn bị xong chưa.”
Ôn Ngôn gật đầu, đem Tiểu Đoàn Tử đến phòng trẻ cho bú, trước đó nó khá trướng, sờ một cái thôi cũng thấy đau, nhưng bây giò thì không có trướng như vậy nữa…
Một lúc sau, Mục Đình Sâm diện quần áo chính tÈ bước vào phòng đứa bé, bộ dạng chững chạc đàng hoàng khác hẳn với vẻ điên cuồng vừa nãy trong phòng tắm.
Tiểu Đoàn Tử dường như coi Mục Đình Sâm như một kẻ giành ăn, thấy Mục Đình Sâm đến gần, cậu bé duỗi bắp chân ra đá mạnh, Mục Đình Sâm giữ lấy đôi chân nhỏ của cậu bé, nhướng mày: “Con giận dỗi cái gì? Thứ con đang ăn là đồ thừa của bố để lại.”
Ôn Ngôn không thẻ tin được một người từng nghiêm túc thế kia lại nói ra những lời như vậy, cảm giác như bị trêu đến, cảm giác nóng trên mặt vẫn chưa hề lui bước. Vô tình thoáng nhìn thấy cổ áo rộng mở của anh, nhìn xuống yết hầu gợi cảm, rồi xương quai xanh không bị bất cứ thứ gì cản trở, nghĩ đến cảnh tượng trong phòng tắm, tim cô đập mạnh…
Nhìn thấy đôi má ửng hồng của cô, Mục Đình Sâm đưa tay ra chạm vào trán cô: “Em sao vậy? Mặt đỏ đến như thế này?
Đừng nói là đút sữa cho con cũng không cho anh nhìn? Chỉ vậy thôi mà em cũng có thể đỏ mặt được?”
Ôn Ngôn cúi xuống nói nhỏ: “Không phải đâu, em vừa tắm xong nên có chút nóng, anh đừng ở đây nữa, xuống lầu ăn cơm đi, anh ở đây Tiểu Đoàn Tử bú sữa không ngon.”
Mục Đình Sâm nhẹ vỗ mông Tiểu Đoàn Tử: “Được, anh đi xuống trước, nhanh lên đấy, bú xong thì đưa thằng nhỏ cho má „ Lưu.
Lúc đang ăn cơm, điện thoại của Ôn Ngôn nhận được tin nhắn từ Trần Mộng Dao: “An Nhã mang thai, cô ta bảo đó là con của Kính Thiếu Khanh.”
Ôn Ngôn nhìn tin nhắn, đột nhiên mắt hứng ăn, không ngờ Trần Mộng Dao lại biết nhanh như vậy. Cô liếc nhìn Mục Đình Sâm, đứng dậy đi sang một bên gọi cho Trần Mộng Dao: “Thực ra chuyện này mình đã biết rồi, lúc đến chung cư chuyển tủ lạnh thì thấy que thử thai trong thùng rác nhà vệ sinh, mình chưa nghĩ ra nên nói cho cậu biết thế nào, làm sao cậu biết được vậy?
Trần Mộng Dao cười khổ: “An Nhã tìm đến cửa nhà mình, nói Kính Thiếu Khanh không cho cô ta sinh đứa trẻ này, còn nói bác sĩ bảo sức khoẻ cô ta không tốt, sau khi phá đứa trẻ thì sẽ không thể sinh con được nữa, cô ta thực sự cầu xin mình đi tìm Kính Thiếu Khanh giúp cô ta nói tình nói nghĩa, thực sự là coi mình như một kẻ ngốc. Sau khi mình nói rõ là mình tuyệt đối sẽ không giúp cô ta, cô ta liền vứt bỏ vẻ ngoài đáng thương, nói là mình không đồng ý cũng không sao, vậy cô ta sẽ không cảm thấy áy náy nữa. Mình thực sự thấy tức cười vì cô ta, sao mình lại có thể quen biết một kẻ như vậy chứ?”