Nghĩ vậy, cô đi đến cuối hành lang gọi cho Triển Trì, một lúc lâu sau điện thoại mới thông,
giọng Triển Trì lạnh nhạt: “Có chuyện gì vậy?”
Bây giờ Trần Mộng Dao phót lờ thái độ của anh ta như thế nào, nếu như một người trong nóng ngoài lạnh thì cô vẫn có thể chấp nhận được:
“Cảm ơn anh.”
Triển Trì nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, căn bản chẳng nghĩ kĩ lời cô nói: “Cảm ơn
tôi cái gì?”
Khóe miệng cô bất giác nhéch lên: “Anh đừng giả vờ nữa, anh góp tiền cho bố em đúng không? Sao anh lại giấu tên làm gì? Gần đây em lạnh nhạt với anh là em sai, nhưng chuyện nhà bộn bề quá nên em không thể quan tâm
đến anh được, anh đừng giận em nhé, đợi đến
khi em rảnh sẽ đến tìm anh.”
Triển Trì nhíu mày, vô thức muốn phủ nhận, nhưng lời đến bên môi lại không thể thốt ra, lực chú ý đều đổ dồn vào máy tính nên anh ta cũng chẳng có thời gian giải thích: “Anh đang bận,
cúp máy đây.”
Rạng sáng Mục Đình Sâm quay về Mục trạch, Ôn Ngôn đã sớm say giấc, nghe thấy tiếng xe
ở dưới lầu cô chợt giật mình tỉnh dậy.
Dạo này luôn như vậy, chất lượng giấc ngủ của
cô rất kém, vừa có tiếng động là tỉnh lại ngay.
Rất nhanh, cửa phòng ngủ bị đầy ra.
Cô không nói gì cả, âm thanh trong phòng
khách sạn ở thành phố.J cứ vang vọng trong
khi em rảnh sẽ đến tìm anh.”
Triển Trì nhíu mày, vô thức muốn phủ nhận, nhưng lời đến bên môi lại không thể thốt ra, lực chú ý đều đổ dồn vào máy tính nên anh ta cũng chẳng có thời gian giải thích: “Anh đang bận,
cúp máy đây.”
Rạng sáng Mục Đình Sâm quay về Mục trạch, Ôn Ngôn đã sớm say giấc, nghe thấy tiếng xe
ở dưới lầu cô chợt giật mình tỉnh dậy.
Dạo này luôn như vậy, chất lượng giấc ngủ của
cô rất kém, vừa có tiếng động là tỉnh lại ngay.
Rất nhanh, cửa phòng ngủ bị đầy ra.
Cô không nói gì cả, âm thanh trong phòng
khách sạn ở thành phố.J cứ vang vọng trong
tâm trí cô, cô cũng chẳng biết tại sao mình lại
để ý đến loại chuyện này…
Mục Đình Sâm vào phòng liền đi thẳng vào
phòng tắm, tắm xong liền đi ra ngoài.
Từ nửa đêm đến chập chờn sáng, cô hầu như không chợp mắt nổi. Sáng hôm sau, khi cô ăn sáng ở tầng dưới, Mục Đình Sâm rời khỏi từ phòng làm việc trên lầu, toàn bộ quá trình cả
hai đều không nói với nhau lời nào.
Cô cầm điện thoại gửi cho anh một tin nhắn:
Tôi muốn đến bệnh viện thăm bố Dao Dao.
Mục Đình Sâm thấy tin nhắn nhưng không trả lời, đôi mắt của anh hệt như một đầm nước
lặng.
Không đợi được câu trả lời của anh, Ôn Ngôn
xem như anh ngầm cho phép, ăn sáng cô liền
đến bệnh viện, Trần Mộng Dao vốn cũng chẳng
có dáng vẻ thiên kim tiểu thư gì, bây giờ với cô buổi tối nằm trên ghế đánh giấc qua đêm cũng
không gì quá khó khăn.
Khi Ôn Ngôn đến, cô đang giúp Trần Trung
uống thuốc.
Nhìn thấy điều kiện phòng bệnh, Ôn Ngôn thầm
chua xót: “Dao Dao, chú có khỏe không?”
Trần Mộng Dao vẫn tỏ vẻ chẳng sao cả: “Không sao đâu, ngày mốt bố mình sẽ phẫu thuật, phí phẫu thuật cũng giải quyết xong xuôi rồi. Cảm ơn cậu nhé, mình có cô bạn có thật sự
chẳng ung phí chút nào.”
Cô càng như vậy, Ôn Ngôn càng cảm thấy đau lòng: “Dao Dao… Cậu lấy đâu ra tiền phẫu
thuật vậy? Sẽ không gạt mình chứ?”
Trần Mộng Dao cười ngọt ngào: “Anh chàng
Triển Trì kia thay mình trả đấy, mình còn tưởng rằng anh ấy chẳng hề để tâm đến mình, mấy ngày gặp chuyện mình cũng không đi tìm anh ấy, anh ấy cũng chẳng tìm mình, mình còn tưởng rằng cứ thế mà kết thúc rồi, ai mà ngờ… bề ngoài anh ấy thờ ơ vậy thôi nhưng bên trong
lại rất tình cảm.”
Ôn Ngôn an tâm: “Vậy thì tốt rồi, mình mua ít đồ ăn cho chú, đều là mấy món bây giờ có thể
ăn được đấy.”
Trần Trung bị tiếng ồn ào trong phòng làm thức giấc, vừa nhìn thấy Ôn Ngôn ông liền giật mình: “Ôn Ngôn… tiền nợ nhà con đợi lúc xuất viện chú sẽ trả lại từ từ, đời này Trần Trung sẽ không nợ người nào cả, ân tình cũng không nợ
ai cả.”
Tâm trạng Ôn Ngôn có chút phức tạp: “Chú à,
cháu là cháu, còn Mục Đình Sâm là Mục Đình Sâm, chú không cần cảm thấy mắc nợ cháu, đi dọc sông sao có thể không ướt giày chứ?(*) Đợi đến lúc chú khỏi bệnh, chú nhất định sẽ gầy dựng lại được như xưa, bây giờ chuyện ưu tiên hàng đầu bây giờ là chú dưỡng bệnh cho
tốt vào, đừng quá lo lắng ạ.”
(Đi dọc sông sao có thể không ướt giày: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ nếu tiếp xúc với một việc gì đó thì chắc chắn sớm hay muộn sẽ
dính vào nó.
Môi của Trần Trung có chút tím tái, cả người ông gầy đi rất nhiều, mái tóc bạc trắng, chuyện lần này là một cú sốc lớn mà ông khó lòng cầm cự nổi: “Ôi… Dao Dao có thể có một người bạn
như cháu, chính là phúc của nó.”
Trần Mộng Dao tiếp lời: “Con cũng nghĩ thế
đó.”
Đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh bị đầy ra, thấy người đến Trần Mộng Dao ho khan hai
tiếng, giật nhẹ góc áo Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn quay đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng
của Thẩm Giới: “Anh cũng đến đây à.”
Chỉ là một cách chào hỏi đơn giản nhưng bên
trong lại chứa đựng quá nhiều điều.
Thẩm Giới đặt thuốc bổ lên bàn đầu giường: “Anh đến thăm chú, không ngờ em cũng ở đây. Điều kiện phòng này… không tốt lắm, Dao Dao
chuyển chú đến phòng một người đi em.”
Anh ta vừa dứt lời, người nhà bệnh nhân hôm
qua cãi nhau với Trần Mộng Dao ngoa ngắt nói:
“Còn đổi phòng một người kìa, mượn nợ ngập
đầu đến nơi…”
Trần Mộng Dao đưa tay vỗ vỗ ngực mình, kéo rèm giữa giường lại: “Đừng để ý đến, một lũ
chó điên.”
Người nhà bệnh nhân kéo tấm màn ra, chửi rủa: “Nói ai là chó đấy? Ngay cả làm người còn chả xứng, hèn gì nhà máy mấy người sụp đổ. Gia nghiệp có lớn hơn nữa mà không biết làm
người thì ích lợi gì? Đáng đời lắm!”
Trần Mộng Dao xắn tay áo: “Muốn đánh nhau phải không? Bà đây sớm đã muốn vả miệng
mày!”
Thẩm Giới và Ôn Ngôn cùng nhau ngăn cô lại: “Bỏ đi, bỏ đi…”
Nhìn thấy tình hình này, Thẩm Giới và Ôn Ngôn
đều nhất quyết chuyển Trần Trung đến một phòng bệnh đơn, dù đó chỉ là phòng bệnh bình thường cũng tốt, bây giờ Trần Trung cần nhất một môi trường tốt để phục hồi sức khỏe, ông căn bản không thể chịu đựng được loại sỉ vả
xem thường như vậy.
Cuối cùng Trần Mộng Dao đồng ý, nhưng Trần Trung lại không chịu: “Tình huống này rồi, chú cũng không cần phải phiền mọi người thêm nữa, tự mình tận hưởng, rồi lại liên lụy đến Dao
Dao và mẹ nó. Chú không sao, thực sự ổn mà.”
Thẩm Giới nói: “Chú ơi, chú đừng lo về chỉ phí, lúc đến cháu đã dành được một ít tiền cũng đủ
để cho chú ở được một phòng riêng ạ.”
Trần Trung không ngờ mình rơi vào bước đường cùng lại nhờ được phúc của con gái, vẻ
mặt ông không biết nên vui mừng hay khổ sở.
Sau khi chuyển phòng, Trần Mộng Dao tiễn
Thẩm Giới và Ôn Ngôn ra ngoài. Sau ba năm
ngăn cách, cả ba cuối cùng đã gặp lại nhau.
“Bọn mình ăn trưa một bữa đi, tiền mời cơm tớ vẫn có đấy, hiếm lắm chúng ta mới lại ở cùng
nhau.” Trần Mộng Dao đề nghị.
Thẩm Giới không có ý kiến gì, anh ta quay sang Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn cúi đầu đáp khẽ: “Được.”
Ba người loanh quanh vùng gần đó một hồi, tùy tiện tìm được một nhà hàng ăn cơm, Trần Mộng Dao tự giễu cười: “Mình không có tiền mời hai người đến chỗ ăn ngon, các cậu cũng đừng chê nhé. Khi nào chị đây phát tài lại, thì
ngày nào cũng khao các cậu ăn no.”
Thẩm Giới bị cô chọc cười: “Thôi đi cô nương, đến giờ anh chẳng bao giờ trông mong gì em đãi anh, nhà hàng này không tệ, miệng anh
cũng đâu quá cao sang gì mà ăn không vào.”
Ôn Ngôn cười cười không nói gì, cô thích nhìn bọn họ trêu chọc nhau, bầu không khí hòa hợp khiến cô như quay ngược về khoảng thời gian
năm đó.
Ở nhà hàng đối diện bên đường, trên chiếc Rolls Royce màu đen, Trần Nặc thấp giọng: “Thiếu gia, phu nhân vừa gặp Thẩm Giới trong
bệnh viện…”
Mục Đình Sâm ở ghế sau thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: “Gọi cho Cố Vãn Vãn. Quay về công ty.
Trong tiệm ăn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện
phiếm, đang lúc vui vẻ thì một bóng người xinh
đẹp đột nhiên lao vào trong.
Tầm mắt Thẩm Giới vừa vặn nhìn ra cửa, một giây khi bắt gặp Cố Vãn Vãn, khuôn mặt anh
liền trầm xuống.
Lúc này, Cố Vãn Vãn cũng nhìn thấy anh, đạp giày cao gót đi đến, nửa đùa nửa thật nói: “Có thời gian ở bên bạn bè nhưng lại chẳng có thời gian ở bên vị hôn thê của mình, Thẩm Giới,
anh thật sự khiến em buồn quá đấy.”