Diệp Quân Tước lạnh lùng: “Trước đây ông đâu muốn để đứa con riêng chán ghét như tôi nuôi dưỡng khi sống, chôn cất khi chết cho ông. Anh đã quên hết những gì ông đã làm trong quá khứ rồi sao? Bây giờ muốn hưởng thụ tháng ngày có con cháu phụng dưỡng à? Quá trễ rồi, ông không còn đứa con trai nào nữa mà chỉ có một đứa cháu tàn phé này thôi. Tôi không rảnh, ông nhờ đám vệ sĩ này đưa ông đi chơi đi. Không có chuyện gì thì đừng cản trở tôi làm việc.”
Sắc mặt của ông đã tái xanh: “Cháu!”
A Trạch lên tiếng khuyên ngăn: “Lão gia, thiếu gia ở đây rất ổn, công ty cũng được quản lý khá tốt. Cậu ấy vừa đến Đề Đô đã làm ra được thành tựu rất lớn, lão gia cứ yên tâm đi.”
Lão gia nhìn chằm chằm A Trạch vài giây: “Được, cậu cứ chăm sóc cho thiếu gia thật tốt, tôi đi trước đây.”
A Trạch đáp lại một tiếng rồi cúi thấp đầu, anh ta sợ lão gia sẽ phát giác. Lão gia dặn anh chăm sóc cho Diệp Quân Tước nghĩa là giám sát anh ta, anh hiểu chứ. Đằng trước là sói, sau lưng là cọp, bây giờ mỗi bước một bước anh đều phải lo sợ.
Sau khi lão gia rời đi, A Trạch kiểm tra hết một lượt trong phòng làm việc: “Không có để lại những vật như máy nghe lén, có thể yên tâm rồi.”
Diệp Quân Tước thở phào một hơi: “Có phải ông ta đang nghỉ ngờ tôi rồi không? Lần này đột nhiên qua đây mà không hề nói trước.”
A Trạch lắc đầu: “Tôi không rõ, trước đây lão gia không hề nói qua bất cứ chuyện gì với tôi. Nhưng mà lúc nãy cậu không để lộ sơ hở gì, thiếu gia trước kia… cũng ăn nói với lão gia như thế.”
Diệp Quân Tước phẩy tay: “Anh lui đi, nhớ để ý đến ông ta nhiều hơn, xem thử ông ta có động tác gì không. Dù sao ông ta cũng đến Đề Đô rồi, chắc không muốn về tay không đâu. Thật không ngờ đổ bệnh mà vẫn có thể bò khỏi giường được, cái mạng của ông ta cũng lớn thật.”
Tập đoàn Kính thị.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Kính Thiếu Khanh đang dựa lưng trên ghé, hai chân bắt chéo gác lên cạnh bàn.
Trong đầu anh không ngừng hồi tưởng về lời nói của Diệp Quân Tước.
Diệp Quân Tước nắm rõ thời gian sinh con của Trần Mộng Dao, còn cố tình nói cho anh nghe. Trong lời nói đã thể hiện rõ ra câu trả lời rằng Diệp Quân Tước thật sự từng ngủ chung với Trần Mộng Dao.
Trong lòng anh ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến đó là chuyện xảy ra lúc hai người đang chia tay thì anh có thể nhịn, nhất định phải nhịn. Nhưng chỉ có đứa con là không thể nhịn mà anh lại không biết nên mở miệng với Trần Mộng Dao như thế nào…
Cân nhắc rất lâu, anh mới lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Trần Mộng Dao: “Có thể không sinh đứa bé này không? Phá bỏ đi, sau này sinh đứa khác.”
Trần Mộng Dao nhận được tin nhắn thì hoang mang, trước đây anh biết được cô mang thai thì đã không mấy hân hoan, thậm chí còn nghi ngờ đứa con này không phải của anh. Hiện tại lại bảo cô phá bỏ đứa con này, rốt cuộc là anh vẫn nghi ngờ cô hay còn có nguyên nhân khác? Cô nào đủ kiên nhẫn gửi một tin nhắn nên trực tiếp gọi qua hỏi rõ: “Anh có ý gì? Tại sao phải phá thai? Hay là anh không muốn có con?”
Kính Thiếu Khanh không ngờ đến cô lại vào thẳng vấn đè, những lúc cãi vã chỉ khiến cho tình cảm càng thêm bé tắc, thậm chí là tan vỡ. Thế nên anh không dám mạo hiểm, chỉ nói: “Đúng vậy, tạm thời anh chưa muốn có con. Không phải em cũng muốn tập trung vào sự nghiệp sao? Em chỉ vừa bắt đầu thì lại phải sinh con, chắc chắn công việc sẽ bị ảnh hưởng. Anh suy nghĩ một chút thì thấy nên cân nhắc cho em. Em còn trẻ nên cứ làm việc mà mình muốn, qua hai năm nữa chúng ta mới sinh „ con.
Nội tâm Trần Mộng Dao có chút phức tạp, cô không hiểu anh đang nghĩ gì. Tuy rằng cô muốn tập trung vào công việc nhưng không hề có suy nghĩ bỏ đi đứa bé trong bụng. Lúc biết được bản thân mang thai, cô rất vui mừng. Nhất là những lúc trông thấy Tiểu Đoàn Tử đáng yêu thế kia càng khiến cô muốn có con. Dự định của cô là tiếp tục làm việc rồi nghỉ thai sản, sau khi sinh con thì trỏ lại công tác chứ không phải phá bỏ đứa bé: “Em không muốn phá thai, em cảm thấy sẽ không ảnh hưởng nhiều đến công việc.”
Kính Thiếu Khanh im lặng trong giây lát: “Nghe lời anh, phá bỏ đi.”
Lúc này Trần Mộng Dao mới cảm nhận được anh không phải đang cân nhắc cho cô, lòng cô khẽ lạnh: “Rốt cuộc là chuyện gì? Anh phải cho em biết lý do chứ? Em không thể vô duyên vô cớ mà bỏ đứa con trong bụng được, nếu anh không muốn kết hôn thì chúng ta không kết hôn. Em tự đi làm cũng nuôi sống đứa con được, không cần anh lo cho eml”
Anh nâng tay lên xoa xoa mi tâm: “Sáng nay anh có gặp Diệp Quân Tước và trả lại trâm cài áo cho cậu ta rồi.” Anh không nói quá nhiều vì trong lời nói này đã bao hàm hết những gì anh muốn nói. Có một số việc, không nên trực tiếp nói ra vẫn hơn.
Trong đại não của Trần Mộng Dao đang có một dấu chấm hỏi to lớn: “Ừ, anh tìm anh ấy rồi thì sao nữa? Có liên quan đến việc anh bảo em bỏ đứa con đi à? Không phải anh đang nghỉ ngờ giữa em và anh ấy có gì đấy chứ? Anh nghĩ đứa con là của anh ấy sao?”
Kính Thiếu Khanh không nói gì xem như thừa nhận.
Trần Mộng Dao tức đến bật cười: “Em hiểu rồi, em biết rồi.
Được thôi, vậy cứ xem như chúng ta chưa từng làm lành, em sẽ không bỏ đứa bé mà sẽ sinh nó ra rồi tự nuôi lớn. Không có gì nữa thì em cúp máy đây. Em phải đi làm chứ không rảnh rỗi như anh.” Nói xong, cô trực tiếp ngắt máy.
Một loại hành động của cô khiến Amy ở kế bên giật mình: “Cô thật lợi hại, đúng là đủ lạnh lùng vô tình luôn, rất có cốt khí. Cô mang thai rồi? Lúc nãy cô gọi cho bạn trai à? Bạn trai của cô là ai vậy?”
Trần Mộng Dao vừa quay người lại đã khóc nắc lên: “Cái gì mà lạnh lùng vô tình hả? Tôi đang đau lòng muốn chết đây! Ngoại trừ đồ tồi Kính Thiếu Khanh thì còn có thể là ai được nữa? Bây giờ tôi hận không thể chặt anh ta thành tám khúc!”
Amy không nói gì thêm, dù sao chuyện này có liên quan đến Kính Thiếu Khanh – sếp của cô thì cô không dám dính vào. Cô còn tưởng bạn trai của Trần Mộng Dao là người khác bởi vì cô từng nói rằng Kính Thiếu Khanh là vị hôn phu cũ, thật không ngờ bây giờ anh ấy lại là bạn trai của cô… và còn là bố của đứa nhỏ!
Trần Mộng Dao ở trong phòng làm việc khóc hét cả buổi sáng, gần như dùng hết một bao khăn giấy mà không làm gì khác.
Amy ở một bên an ủi cũng không giúp ích được gì. Đột nhiên, điện thoại của Trần Mộng Dao reo lên làm hai người giật mình, cô còn tưởng là Kính Thiếu Khanh gọi đến nhưng nhìn vào mới biết rằng không phải. Người gọi đến là Ôn Ngôn.
Trần Mộng Dao đang buồn bực mà không có chỗ phát tiết nên vừa bắt máy càng khóc lợi hại hơn: “Tiểu Ngôn, đồ tồi Kính Thiếu Khanh nghi ngờ đứa bé không phải của anh ấy, bảo mình đi phá thai!”
Ôn Ngôn kinh ngạc đến ngây người: “Hả? Cái này có gì để nghỉ ngờ cơ chứ? Anh ấy còn không biết cậu là người thế nào sao?
Nếu đứa con không phải của anh ấy thì chắc chắn cậu đã bỏ từ sớm rồi chứ cần gì anh ấy mở miệng? Mình đến dưới lầu của công ty cậu rồi, cậu ở tầng mây? Mình lên đây được không?”
Trần Mộng Dao hơi nghỉ ngờ: “Cậu đang ở dưới lầu công ty ư?
Cậu đến khu Nam Thành rồi à2”
Ôn Ngôn không thể nghĩ đến chuyện của mình nữa. cô nói: “Đúng vậy, mình vừa đến. Cậu mau nói xem, là tầng máy vậy?
Còn nếu không tiện thì mình đến khách sạn đợi cậu, khi nào cậu tan làm thì tự qua đó.”
Xác nhận xong, Trần Mộng Dao vội nói: “Được chứ, trong phòng làm việc chỉ có mình và Amy thôi, cậu tranh thủ đến đây vào giờ nghỉ trưa là được. Không sao đâu, cậu cứ lên đây đi, mình đang ở tầng mười một. Mình sẽ đứng đợi cậu ở lối vào của khu văn phòng.”