Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 662: Lớn Nhỏ Đều Quen Thói



Khi hai người gặp mặt, Trần Mộng Dao thút thít hỏi: “Tại sao cậu lại đến đây một mình? Tiểu Đoàn Tử đâu rồi? Cậu yên tâm để nó ở nhà sao?”

Ôn Ngôn có chút đau lòng nhưng không để lộ ra ngoài: “Cậu yên tâm đi, còn có bố ruột ở đó mà nên cần gì phải lo lắng chứ? Mình định qua đây chơi vài ngày, tiện thể thăm cậu. Tình hình giữa cậu và Kính Thiếu Khanh đang thế nào rồi?”

Trần Mộng Dao nghẹn ngào: “Anh ấy cho rằng đứa con này là của Diệp Quân Tước, bảo mình phá bỏ. Mình tức đến nỗi cúp điện thoại nhưng anh ấy không hề gọi lại cho mình. Mình sắp bị anh ấy làm cho tức chết rồi… hu hu hu…”

Ôn Ngôn lau nước mắt cho cô: “Được rồi, được rồi. Cậu đừng khóc nữa. Thai phụ không nên khóc đâu, một khi cậu đau lòng thì đứa con sẽ cảm nhận được đấy. Mình không gạt cậu đâu, là thật đó. Sự nghỉ ngờ chính là kẻ thù lớn nhất, nó có thể phá vỡ sự tin tưởng giữa hai người. Bây giờ có hai cách để giải quyết, hoặc là cậu ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với Kính Thiếu Khanh để anh ấy tin rằng đứa con là của mình, hoặc là trực tiếp đi xét nghiệm ADN rồi đặt bằng chứng ở trước mặt anh ấy.

Mình thì không ủng hộ việc bỏ đứa bé đi, không nên vứt bỏ một sinh mệnh nhỏ chỉ vì mâu thuẫn giữa hai người.”

Nghe thế, Trần Mộng Dao mới bình tĩnh lại một chút: “Thật ra trước khi cậu đến đây thì mình đã có suy nghĩ muốn phá bỏ cái thai này rồi. Nhưng giờ nghe cậu nói xong thì đúng thật đứa bé không có tội tình gì, mình không nên vì tức giận Kính Thiếu Khanh mà đánh mất sự sống của con mình. Nói chuyện với nhau thì không được rồi, anh ấy sẽ khiến mình tức chết mắt.

Mà chứng bệnh nghỉ ngờ chỉ có thể dùng đến xét nghiệm ADN mới có thể trị dứt điểm mà thôi. Nhưng mà đứa bé còn chưa được sinh ra thì làm sao xét nghiệm? Nếu đợi đến lúc sinh con mới đi xét nghiệm thì sợ rằng mình đã bị anh ấy làm cho tức chết trước rồi.”

Amy xen vào: “Chưa sinh vẫn có thể xét nghiệm được, nhưng mà phải đợi ít nhất trên ba tháng. Từ tuần 16 đến 27 là quãng thời gian thích hợp và an toàn nhất.”

Lúc này Ôn Ngôn mới chú ý đến Amy người luôn “núp” sau bàn làm việc ở phía sau, bởi vì chiếc máy tính ở đằng trước đã che khuất cô nên lúc bước vào Ôn Ngôn không thấy được Amy: “Cô là Amy đúng không? Chào cô, tôi cũng định nói đến cách mà cô nói, bây giờ kỹ thuật xét nghiệm quan hệ huyết thống đã rất tiên tiến rồi, nguy cơ cũng không cao. Nếu thật sự có nhu cầu thì vẫn có thể làm được.”

Amy gật gật đầu: “Đúng đó.”

Trần Mộng Dao rờ rờ bụng nhỏ rồi hít sâu một hơi: “Vậy cứ đợi thêm một thời gian, qua một tháng nữa mình sẽ đi làm xét nghiệm. Phải đợi đứa bé đủ bốn tháng mới được, nhưng mà…

hai người không cảm thấy dù cho có chứng cứ và anh ấy tin mình thì mình cũng đã bị tổn thương qua sao? Giữa mình và anh ấy đã có khoảng cách, gương vỡ thì làm sao lành lại như xưa? Nghĩ lại thì mình lại cảm thấy không còn ý nghĩa nữa…”

Ôn Ngôn cắn môi: “Nếu không thì bây giờ mình tìm Kính Thiếu Khanh rồi lôi ra đánh cho một trận nhé? Cậu yên tâm, có Mục Đình Sâm ở đây thì anh ấy không dám đánh trả đâu, mình sẽ giúp cậu trút giận.”

Trần Mộng Dao lại muốn khóc: “Như vậy không tốt cho lắm.

Đánh anh ấy một trận cũng không giải quyết được vấn đề. Cậu có ép anh ấy chấp nhận cũng không thể, anh ấy vẫn sẽ cho rằng mình đã cho anh ấy đội nón xanh mà thôi. Cậu để mình suy nghĩ một chút, thật ra mình sinh đứa bé ra rồi tự nuôi lớn cũng được chứ không cần phải ở bên cạnh anh ấy.”

Ôn Ngôn bật cười: “Cậu không nỡ để mình đánh anh ấy đúng không? Thôi được rồi, cậu bình tĩnh trước đi. Cứ từ từ, chuyện này sẽ có cách để giải quyết thôi. Bây giờ hai người nói chuyện qua điện thoại là điều không thể rồi, nếu như anh ấy không đến tìm cậu thì cuối tuần chúng ta cùng nhau đi giải quyết chuyện này. Còn lúc này cậu hãy thả lỏng tâm trạng đi, đợi tan làm rồi thì chúng ta cùng đi ăn cơm, cậu đừng để đứa bé phải chịu đói.

chị Amy đi chung không?”

Amy vẫn còn đang thất thần bởi vì cô vừa nghĩ đến Ôn Ngôn chính là vợ của Mục Đình Sâm: “À… được… được thôi.”

Về phía Mục Đình Sâm cũng không được bình yên cho lắm, bởi vì quá tức giận nên anh đã từ chối để má Lưu cùng đến công ty để chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử. Thế là anh đơn thương độc mã ở trong công ty thay tã, đút sữa, dỗ ngủ cho con trai. Có thể là do không nhìn thấy mẹ quá lâu nên cậu nhóc bắt đầu khóc nháo, anh phải dỗ dành mất hai tiếng đồng hồ mới đưa nó vào giấc ngủ. Thật sự cả người anh sắp chịu hết Ä: VÀ: nÓi rÕi.

Anh nhiều lần lấy ra điện thoại di động muốn gọi cho Ôn Ngôn nhưng lại sợ cô vẫn đang khóa máy. Anh nhịn! Anh không thể để cho lớn nhỏ đều quen thói đượ!

c Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị ai đó đẩy nhẹ ra. Một cô gái trẻ tuổi với thân hình cao gầy và gương mặt thanh tú bước vào, trên người mặc bộ đồng phục nhân viên và cột tóc đuôi ngựa, cô nhỏ tiếng nói: “Mục tổng, tổng giám bảo tôi đưa tài liệu đến.

Bởi vì sợ làm ồn đến cậu bé nên tôi không gõ cửa, tôi đặt tài liệu trên bàn làm việc của ngài nhé?”

Mục Đình Sâm gật đầu, nói nhỏ: “Để xuống đi, có thời gian tôi sẽ xem.” Lúc nói chuyện anh mới chú ý đến cô gái này đã tháo giày cao gót ra trước khi bước vào mà không mang dép được chuẩn bị sẵn cho tầng này, anh nói: “Ở trước cửa có tủ giày, bên trong có chuẩn bị sẵn loại dép mang một lần.”

Cô gái mỉm cười: “Tôi không biết, tôi mới đến công ty làm việc thôi, vẫn còn đang trong kỳ thực tập. Lần sau tôi sẽ chú ý, bởi vì Đới Duy không có ở đây cho nên… thật xin lỗi.”

Mục Đình Sâm không tức giận, mức độ ân cần của cô gái này không làm anh cảm thấy phản cảm: “Ừ, không có gì thì cô ra ngoài đi.”

Cô gái đó vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt rồi đi đến bên Tiểu Đoàn Tử đang say giấc, cô chỉnh lại chăn cho đứa bé: “Máy lạnh trong phòng làm việc khá lạnh, cần thận bị cảm đấy. Em trai của tôi nhỏ hơn tôi rất nhiều, trước đây đều là tôi chăm sóc cho nó nên cũng có kinh nghiệm trông con nít. Nếu như Mục tông không có thời gian thì có thể giao cho tôi, có chuyện gì cứ gọi tôi là được. Tôi tên là Tự Như Linh, Tự của liễu tự.”

Mục Đình Sâm hơi gật đầu, Tự Như Linh cũng không ở lại lâu mà nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại.

Về chiều có một cuộc họp quan trọng nhưng lại đúng lúc Tiểu Đoàn Tử thức dậy khóc nháo, anh và Đới Duy không còn cách ứng phó với cậu nhóc. Lúc này anh chợt nhớ tới Tự Như Linh bèn muốn thử xem, biết đâu Tiểu Đoàn Tử chịu để cho Tự Như Linh bế? Đây cũng chỉ là giao phó tạm thời nên cũng không đến mức khiến anh phải khó xử.

Anh gọi Đới Duy vào: “Đi tìm một thực tập sinh tên Tự Như Linh đến đây.”

Đới Duy lập tức đi tìm người. Rất nhanh, Tự Như Linh đã có mặt, lúc cô bước vào cửa còn không quên thay vào đôi dép mang một lần: “Mục tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

Mục Đình Sâm đưa Tiểu Đoàn Tử đến trước mặt cô: “Cô bế thử xem, đợi một lát tôi phải đi họp. Nếu thật sự không được thì thôi.”

Tự Như Linh gật gật đầu rồi vô cùng cẩn thận tiếp lấy Tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử vẫn còn thút thít khóc nhưng không lợi hại như lúc Đới Duy bế nó nữa, thấy thế anh thở phào nhẹ nhõm: “Cứ như vậy trước đi, cô giúp tôi trông cậu nhóc một chút. Tôi dự họp xong sẽ quay lại. Nó vừa uống sữa rồi, cô cứ thay tã cho nó.”

Tự Như Linh thụ sủng nhược kinh: “Vâng, thưa Mục tổng. Tôi sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt, ngài cứ yên tâm làm việc đi ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.