Nghe thấy cuối cùng anh cũng nói xin lỗi vì chuyện cô cũng đi tìm Diệp Quân Tước, oán giận trong lòng cô cũng không còn nặng như vậy nữa, nhưng cũng không thể lập tức nguôi giận, vừa rồi anh còn nói đến cái ký ức còn như mới kia! Nói cái gì mà con là do cô muốn sinh, kia là tiếng người sao?!
Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, đây là ý anh hiểu.
Hai tay Ôn Ngôn bị anh gắt gao kẹp lại, cô động đậy không được, mặc kệ chịu hay không chịu được, đều chỉ có thể nhận lấy. Nhìn qua thấy ý cười của anh, cô cố gắng duy trì thanh tỉnh, giả bộ như không động tình, nhưng anh quen thuộc thân thể cô như vậy, biết như thế nào mới có thể để cô quên hết tất cả, khi anh tấn công, cô vẫn là liên tục bại lui, triệt để bị anh mang lệch khỏi quỹ đạo.
Có lẽ là do đêm nay đã nghỉ ngơi rồi, thể lực của Mục Đình Sâm lại tương đối tốt, Ôn Ngôn thì không thế, gấp gáp trở về mệt mỏi không thôi. Cô không chịu nổi, mềm nhữn nói: “Em muốn ngủ… anh ở với Tiểu Đoàn Tử đi, đêm nay em ngủ ở đây là được rồi.”
Thấy cô nằm lỳ ở trêи giường khẽ động cũng không muốn động, sợi tóc lộn xộn, một tay rũ xuống mép giường, một bộ dáng đáng yêu, anh vỗ vỗ nhẹ vào eo cô: “Lần sau đừng bỏ lại anh với Tiêu Đoàn Tử để tự mình ra ngoài, không có em, anh không giải quyết được nó. Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi bồi Tiểu Đoàn Tử, chắc nó cũng sắp tỉnh rồi.”
Ôn Ngôn không còn khí lực nói chuyện, lung lay buông thõng cánh tay, biểu thị đồng ý, lúc này mới triệt để yên tĩnh xuống, cũng không đoái hoài tới tắm rửa nữa, rất nhanh liền đến gặp Chu Công.
Biệt Thự Bạch Thủy Loan.
Kính Thiếu Khanh vừa về đến nhà liền đi tắm, Trần Mộng Dao trước đó đã tắm rồi, không có dự định tiếp tục tắm thêm nữa, ngay lúc nãy, cô nhận được tin nhắn của Diệp Quân Tước: “Tôi phải về Hải Thành một chuyện, sẽ không có ai làm phiền cô nữa, yên tâm, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cô sợ tin nhắn bị Kính Thiếu Khanh nhìn thấy lại cãi nhau, sau khi xem xong liền xóa bỏ. Hiện tại đã sắp rạng sáng năm giờ, cô ngủ không được, đói đến hoảng. Chờ Kính Thiếu Khanh tắm rửa xong ra, cô đáng thương nhìn anh: “Em đói rồi.”
Kính Thiếu Khanh nhìn cô, ánh mắt có chút thay đổi: “Không tốt đâu? Trêи mạng nói thời kỳ mang thai ba tháng đầu và ba tháng sau không quá thích hợp để làm chuyện đó…”
Khóe miệng cô nhếch nhếch lên: “Mẹ nó, em là thật sự đói bụng, không phải thèm anh! Có gì ăn hay không? Trời sắp sáng rồi, ăn điểm tâm xong ngủ tiếp đi, nếu không cũng đói đến ngủ không được.”
Kính Thiếu Khanh lúc này mới kịp phản ứng: “Được được được, giờ anh lập tức đi tìm đồ ăn cho em, em xuống lầu chờ đi, đừng ở nằm trêи giường lại ngủ thϊế͙p͙ đi.”
Lúc anh đang bận rộn ở phòng bếp, Trần Mộng Dao vụng trộm ôm lấy anh từ phía sau, ôm lấy anh: “Đứa trẻ thật sự là của anh, giao tình giữa em và Diệp Quân Tước chỉ dừng lại ở bạn bè cùng nhau ăn bữa cơm, đừng nói là lên giường, cả tay đều không nắm quá, nói chuyện phiếm nội dung cũng rất bình thường, một chút xíu mập mờ đều không có, anh có thể đừng nghỉ ngờ em như thế được không? Anh thế này làm em rất đau lòng. Nhưng mà nói thật, hình như anh ta cũng có ý đó với em.
Bởi vì… anh ấy nói cho em biết một cái bí mật, chân anh ta bình thường, căn bản không tàn phé, loại chuyện này với anh ấy rất cần giữ bí mật, vậy mà anh ta lại nói với em.”
Động tác trêи tay Kính Thiếu Khanh dừng một chút, lập tức xoay người nhìn cô: “Anh tin tưởng em, dù sao cậu ta cũng sắp kết hôn rồi, chuyện này coi như bỏ qua đi. Tối qua em gọi điện làm anh sợ muốn chết, cũng đừng đi khu Nam Thành nữa, về tổng công ty đi, như thế chúng ta ngày ngày đi làm cùng chỗ, anh cũng tương đối yên tâm.”
Diệp Quân Tước sắp kết hôn? Trần Mộng Dao có chút mơ hồ: “Anh ấy sắp kết hôn rồi? Thật hay giả thế? Em còn không biết đâu. Xem ra là em quá tự luyến, anh ấy chắc đối với em… cũng không có ý nghĩ gì, ngẫm lại cũng đúng, ai lại có ý nghĩa với một người phụ nữ đã có thai chứ? Em cũng không có gì đặc biệt. Vậy trước đó anh muốn em bỏ đứa bé, anh quá đáng như vậy, không định xin lỗi sao?”
Kính Thiếu Khanh cúi đầu hôn lên gò má cô: “Thật sự xin lỗi em, được chưa? Em ra ngoài đợi đi, sắp xong rồi. Nghe lời anh, sau này đừng liên lạc với cái tên Diệp Quân Tước đó nữa.
Tâm tình Trần Mộng Dao thật tốt, ngoan ngoãn đi đến trước bàn ăn chờ. Kỳ thật lúc cô hoảng hốt gọi điện thoại cầu cứu, biết anh đang trêи đường tới, cô đã không còn tức giận nữa rồi, thời khắc máu chốt, anh có thể chở thành điểm tựa để cô có thể dựa vào, cô không thể không biết mãn nguyện được.
Ăn cơm xong, trời đã tảng sáng, hai người một đêm không ngủ, cũng buồn ngủ không thôi, lúc nằm trêи giường, Trần Mộng Dao giống như bạch tuộc ôm Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh bắt đắc dĩ bỏ chân với tay của cô trêи người mình ra: “Đừng động vào anh, em ngủ đi.”
Trần Mộng Dao đối với hành động như thế của anh có ý kiến rất lớn: “Làm gì? Còn không cho ôm? Trong lòng anh đang còn khúc mắc sao? Xin hỏi anh là bắt gian tại giường sao? Anh có chứng cứ sao? Nếu anh thật lòng không thỏa mái, cũng không cần miễn cưỡng mình làm bộ không so đo!”
Kính Thiếu Khanh bỗng nhiên xoay người đặt cô xuống dưới thân: “Em có thể đừng đem loại chuyện này tùy tiện nói ra được không? Anh biết em từ trước đến nay nói chuyện thẳng…
Không phải anh có khúc mắc gì… Em khẽ động anh anh liền muốn… Hiểu chưa? Đừng động anh…”
Trần Mộng Dao nhìn anh gần trong gang tắc mặt, trong lòng nhịn không được run sợ một hồi, yếu ớt trung thực: “Được, em không động anh là được rồi…”
Kính Thiếu Khanh nhìn cô chằm chằm chốc lát, mới nằm xuống một lần nữa.
Chờ ngủ một giấc tỉnh lại, Trần Mộng Dao phát hiện Kính Thiếu Khanh đã ra ngoài, mà bây giờ đã là hơn bốn giờ chiều. Nhìn tin tức công bố mới nhất, cô thế mới biết vì sao Kính Thiếu Khanh biết Diệp Quân Tước sắp kết hôn, tin tức tuyên bó tối hôm qua, là cô không nhìn thấy thôi.
Hèn chỉ Diệp Quân Tước nói trở về Hải Thành, là trở về kết hôn. Được người ta mời ăn cơm nhiều lần như vậy, miễn cưỡng tính là bạn bè đi, bát kể như thế nào, hiện tại cũng đã có kết thúc của mình rồi, cô nên đưa đến một phần lễ vật qua đó mới đúng, cánh cửa Diệp gia rất cao, cũng không nên tặng thứ đồ quá rẻ.
Cô rời khỏi giường, ra cửa rửa mặt, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết đưa cái gì phù hợp, lúc Ôn Ngôn đề nghị, cô có thể xin Kính Thành Húc bó của Kính Thiếu Khanh một bức tranh đã hoàn thành, là tác phẩm của nghệ thuật gia, nếu bán đi, có giá trị không nhỏ, tặng cái này có thể giữ thể diện, mà lại trọng yếu nhất chính là, cô không tốn một phân tiền, Kính Thành Húc chắc chắc sẽ không lấy tiền của cô, chỉ là cô có mặt dày lấy hay không thôi.
Lấy được bức tranh, cô gọi điện cho Diệp Quân Tước hỏi địa chỉ, nghe được dụng ý của cô, bên đầu điện thoại kia Diệp Quân Tước trầm mặc chốc lát, lập tức thản nhiên nói: “Cô nhất định phải giữ lời, địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô.”
Cô nói: “Đương nhiên giữ lời, có khả năng lúc anh kết hôn tôi không tham dự được, nhưng lễ vật không thể thiếu, tối xấu gì cũng ăn của anh nhiều bữa cơm như vậy, làm người không thể không có lương tâm như thế… Đợi chút nữa anh gửi địa chỉ cho tôi đi, sớm chúc anh tân hôn hạnh phúc, tôi nhìn thấy được hôn thê của anh trong tin tức rồi, rất xinh đẹp nha.”