Sau một lát, Trần Mộng Dao không nói chuyện mình biết ra, vì cô cảm thấy nếu Diệp Quân Tước không nói cho Khúc Thanh Ca nghe là có lý do của mình, cô không thể nói bí mật của người ta ra một cách bừa bãi được: “Đúng vậy, thật đáng tiếc, người vừa tốt, mặt cũng đẹp, chỉ có chút xíu thiếu hụt vậy thôi, không sao cả, nếu cô đã chọn gả cho anh ấy, hẳn là sẽ không để ý cái này.’ Trong lòng Khúc Thanh Ca kiên định hơn: “Tất nhiên là không ngại, tôi rất yêu anh ấy. Cũng đã muộn rồi, tôi không quấy rày hai người, tôi đi trước nhé.”
Lúc này, Kính Thiếu Khanh bưng nước chanh đi ra khỏi phòng bếp, Khúc Thanh Ca liếc nước chanh trong tay anh, nói với vẻ sâu xa: “Tôi sẽ không uống nước chanh, Trần tiểu thư, không phải cô thích hả? Cô uống đi.”
Trần Mộng Dao vừa định hỏi tại sao Khúc Thanh Ca biết cô thích uống nước chanh, người kia đã đi xa rồi. Cô lấy nước chanh trong tay Kính Thiếu Khanh uống hơn nửa ly: “Sao cô ta biết em thích uống gì? Kỳ lạ thế nhỉ2”
Kính Thiếu Khanh buồn bực nói: “Diệp Quân Tước biết thì cô ta cũng biết, có gì mà kì?”
Cô trợn mắt trừng anh: “Anh đừng có mượn chủ đề khác nói qua chuyện của mình! Phụ nữ có thai không thể tức giận! Tình hình phát triển như bây giờ không tốt à? Tắt cả mọi người đều là người đã kết hôn, đừng nói có hay không có nữa, nếu xảy ra hiểu lầm thì không tốt đâu! Đêm nay em ăn gà cay với Tiểu Ngôn, em cảm thấy không đủ cay, mặt của Tiểu Ngôn đã đỏ bừng vì cay, cậu ấy nói là chua là con trai, cay là con gái, em xác định chắc chắn mình sẽ sinh con gái, hy vọng ôm cháu trai của mẹ anh tiêu rồi.”
Kính Thiếu Khanh giơ tay xoa đầu cô: “Mẹ anh không trọng nam khinh nữ như vậy đâu, em yên tâm đi, đừng ăn cay quá, nóng trong người, thèm quá thì cũng phải nhịn chút.”
Nói một hồi, lại quay về chủ đề cũ, Trần Mộng Dao hỏi thử: “Em có nên gửi tin nhắn cho Diệp Quân Tước, cảm ơn tâm ý của vợ anh ta không? Em nhắn trước mặt anh, không chột dạ.”
Anh ta gật đầu, đi tới ngồi xuống sofa: “Em cứ làm đi, anh lười xem, anh ta lại không chạm vào em qua điện thoại được, anh rất yên tâm.”
Cô bị anh chọc cười: “Anh đúng là, nói chuyện nghe ghét quá, em phất chắc rồi.”
Trong trang viên tử nhân của Diệp gia, khi Diệp Quân Tước nhận được tin nhắn của Trần Mộng Dao, hai mắt mở to: “A Trạch!”
A Trạch vội vàng bước lên: “Sao vậy?”
Bàn tay nắm điện thoại của anh ta run nhẹ: “Khúc Thanh Ca đi tìm Trần Mộng Dao!”
A Trạch nhíu mày: “Xin lỗi cậu, do tôi sơ sót, hôm nay tôi bận quá, dẫn An Nhã đi kiểm tra thai nhi, không chú ý đến bên phía Trần tiểu thư.”
Diệp Quân Tước nhắm mắt lại, xoa xoa trán: “Tôi không hy vọng chuyện như vậy phát sinh lần nữa, đợi lát Khúc Thanh Ca vê, anh bảo cô ta đên phòng tìm tôi, tôi chờ cô ta trong phòng ngủ.”
Hai tiếng sau, Khúc Thanh Ca mới quay về trang viện Diệp gia, cô ta còn lầm bầm oán giận sao hai bên lại xa nhau như thế, chạy qua chạy lại mất máy tiếng. Còn chưa dứt lời, A Trạch đi ra đón, lạnh nhạt nói: “Tiểu thư, thiếu gia mời cô đến phòng tìm cậu ấy, cậu ấy đang đợi cô.”
Trong lòng Khúc Thanh Ca run lên, cô ta đoán được mấy phần, vì bình thường Diệp Quân Tước luôn trốn tránh cô ta, bây giờ mới là lần đầu tiên chủ động tìm cô ta. Cô đáp lời, nâng bước lên lầu.
A Trạch nhắc nhở có lệ: “Tiểu thư, đừng đối đầu với thiếu gia, nên cẩn thận khi nói chuyện.”
Cô ta muốn nói có cần thiết không? Diệp Quân Tước đâu phải hỗ ăn thịt người, huống chỉ cô ta cũng không muốn thấp hơn một bậc trước mặt Diệp Quân Tước, nhưng nhìn dáng vẻ không giống nói đùa, trong lòng cô ta hơi nao nao.
Quay lại phòng, đèn trong phòng tắt rồi, cô ta không thấy rõ cái gì, đang định bật đèn thì giọng của Diệp Quân Tước vang lên ngay sau lưng cô ta: “Cô tìm cô ấy làm gì?”
Cô ta hoảng sợ, ôm ngực quay lại nhìn người kia. Trong bóng đêm, hình dáng của anh ta cực kỳ cao lớn, cô ta mang giày cao gót mà trán cũng miễn cưỡng đụng đến cầm người kia, bị hơi thở của anh ta bao phủ, cô ta hơi mở cò trong bụng: “Em chỉ tặng chút đồ bổ qua thôi, không phải hai người là bạn à? Bạn của anh cũng là bạn em, huống chỉ lúc chúng ta kết hôn, cô ấy còn tặng quà, bức tranh kia rất đắt mà. Sau này em sinh con rồi, vừa hay có thê hỏi kinh nghiệm của cô ây, cô ây đang mang thai, trước em một bước mà…”
Diệp Quân Tước giơ tay nắm cằm cô ta khá mạnh: “Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhân lúc tôi ngủ, cô lấy ví tiền của tôi, thấy ảnh chụp bên trong rồi?
Nói thật cho biết, cả đời này chúng ta không có con với nhau đâu!”
Khúc Thanh Ca mở to mắt nhìn: “Anh nói cái gì? Em không muốn vạch trần, anh lại muốn xé toạc ra với em à?”
Bỗng nhiên Diệp Quân Tước nghĩ đến cảnh cáo của Diệp lão gia, bây giờ còn không phải lúc bỏ Khúc Thanh Ca, anh ta không thể làm bậy. Anh ta ngừng một lát rồi nói, giọng dịu xuống: “Chỉ là tôi không thích con nít, ồn ào ầm ï, còn về ảnh chụp, tôi sẽ giải thích cho cô nghe…”
Không đợi anh ta nói xong, Khúc Thanh Ca bèn che kín miệng anh ta lại: “Anh đừng nói nữa, em tin anh! Em tin là hai người không có quan hệ đặc biệt gì, anh không thích con nít thì chúng ta không sinh con là được, chỉ là khó nói với gia đình hai bên thôi, từ từ kéo là được, nghe lời anh hệt.”
Vốn dĩ Diệp Quân Tước không nghĩ ra được cái cớ gì hay để che giấu chuyện ảnh chụp, hành vi của Khúc Thanh Ca gãi đúng chỗ ngứa. Anh ta lấy ảnh chụp trong bóp tiền ra trước mặt cô ta, vò chặt rồi buông ra, ném vào sọt rác: “Thực sự là giữa chúng tôi không có gì, chỉ là bạn bình thường thôi, cô đừng tìm cô ấy, vốn là quan hệ hai bên không gần gũi cho lắm, đi làm phiền người ta thì không tốt.
Cô ta sắp kết hôn rồi, chuyện tặng quà cô cứ xem rồi làm đi, tôi giao cho cô làm.”
Khúc Thanh Ca rât kinh ngạc vì hành vi của anh ta, cũng tin mà không nghi ngờ chút nào. Cô ta biết không có người đàn ông nào sẽ để ảnh chụp của bạn khác phái bình thường vào bóp tiền mang theo trêи người, nhưng vì cô ta mà Diệp Quân Tước vứt bỏ ảnh chụp, cô ta tin ngay.
Mặc kệ quá khứ, chỉ để ý đến tương lại.
Cô ta đi lên trước, ôm eo Diệp Quân Tước: “Được, em sẽ xử lý tốt, anh cứ giao cho em là được. Đêm nay anh…
không bận phải không? Em muốn anh…”. Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TRUMtruy en.CO M ++
Diệp Quân Tước cũng không phải người vô ɖu͙ƈ vô cầu, người đẹp chủ động muốn ân ái, anh ta cũng muốn, bèn ôm Khúc Thanh Ca, đè cô ta xuống giường. Động tác của anh ta không hề dịu dàng, cũng chưa từng dịu dàng, thậm chí trong lúc vui vẻ nhất, trong mắt anh ta vô cùng tỉnh táo, chưa từng sinh lòng rung động bao giờ. Với người con gái mình không yêu, không có cách rung động, chỉ là nhu cầu sinh lý, dĩ nhiên, Diệp Quân Tước cũng không cho cô ta mang thai.
Nghe tiếng động trong phòng, A Trạch yên lặng đi ra ngoài, cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta sợ Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca cãi nhau, sau đó chọc thủng thân phận, Diệp Quân Tước gặp chuyện không may, anh ta cũng sẽ không có kết cục tốt.