Khúc Thanh Ca không tin, cô tận mắt nhìn thấy Diệp Quân Tước đã từng giật vạt áp Lê Thuần ra: “Nói thật với tôi, tôi sẽ không làm khó cô, không cần sợ tôi.”Lê Thuần vẫn lắc đầu: “Thật sự không có, không như chuyện cô nhìn thấy ngày đó, cho tới bây giờ anh ấy không có chạm qua tôi, anh ấy bảo tôi ở lại cũng là để tôi làm một vài việc mà thôi, bởi vì, tôi quen biết Kính Thiếu Khanh.”
Khúc Thanh Ca đột nhiên hiểu ra: “Tôi biết rồi, anh ấy bảo cô đi chia rẽ Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao?”
Lê Thuần gật đầu, không có nói chiều, trong hào môn đại viện, nói nhiều tất nói hớ.
Khúc Thanh Ca thoáng nhẹ nhàng thở ra, chí ít Lê Thuần không có cái gì không rõ ràng với Diệp Quân Tước: “Gần đây, anh ấy còn bảo cô làm cái gì nữa không? Không cần giấu tôi, tôi chỉ là muốn biết mà thôi, sẽ không xen vào, tôi chẳng qua cũng chỉ là người mang lợi ích lại cho anh ấy, không có tư cách khoa chân múa tay vào việc của anh ấy.”
Lê Thuần do dự một lát, nói: “Không có, từ đó về sau, anh ấy không có lại tìm tôi, ngoại trừ hạ mệnh lệnh, bình thường anh ấy sẽ không tìm tôi, trước lúc anh ấy ra mệnh lệnh mới, tôi vẫn sẽ dựa theo điều anh ấy nói lúc trước mà làm. Cô nghe thôi thì được, đừng khua chân múa tay là đúng, an an tĩnh tĩnh làm phu phân cũng rất tốt.”
Khúc Thanh Ca không nói chuyện, quay người vào phòng, dự báo thời tiết nói mấy ngày gần đây sẽ bắt đầu tuyết rơi, thời tiết rét lạnh dị thường, chân cô đều sắp đông cứng rồi.
Mặc đồ cho Diệp Quân Tước xong, vịn lên người anh nằm xuống, cô thở dài nhẹ nhõm: “Anh nghỉ ngơi đi, em để A Trạch tới chăm sóc anh, em đến phòng khách ngủ.” Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Coi như chân anh tốt, chúng ta cũng vẫn là… vợ chồng danh nghĩa, đột nhiên cảm thấy, có một số việc cưỡng cầu không đến, nhưng em cũng không có cách nào lựa chọn hôn nhân mình muốn, anh cũng vậy, cứ chịu đựng như vậy qua đi, về sau cuộc sống riêng của mình, đều không cần hỏi đến, nhưng cũng đừng huyên náo quá khó nhìn.”
Nhìn cửa phòng bị đóng lại, Diệp Quân Tước không nói chuyện, thế này cũng tốt.
Trong đêm khuya, Mục trạch.
Ôn Ngôn bị tiếng cửa phòng làm cho giật mình dậy, cần thận nghe một chút, đến giày cô cũng không đi, kinh hoảng nhảy xuống giường mở cửa.
Tiêu Đoàn Tử mặc bộ đồ màu bạc nằm trên mặt đất cười cười với cô, cô vội vàng đem ôm con đến phòng trẻ, má Lưu còn ngủ say sưa, hoàn toàn không biết quên đóng cửa, để Tiểu Đoàn Tử một mình bò qua đây.
Cô đoán chừng mấy tháng này má Lưu cũng là do chăm sóc Tiêu Đoàn Tử quá mệt mỏi, cô không có nhẫn tâm đánh thức má Lưu, ôm Tiểu Đoàn Tử trở về phòng, nhét vào trong chăn nằm nghiêng cho bú: “Cái nôi đối với con mà nói rất cao đi?
Làm sao con xuống được? Không phải ngã đau đấy chứ?”
Tiểu Đoàn Tử chậm rãi uống sữa, không hào phóng không thành thật đá năm lung tung, bắt loạn, Mục Đình Sâm cũng bị làm tỉnh lại, thình lình phát hiện trong chăn có thêm một khối mềm mềm nhỏ nhỏ là Tiểu Đoàn Tử, anh mở đèn đầu giường lên, mê hoặc mà hỏi: “Sao lại mang con đến đây?”
Ôn Ngôn bắt đắc dĩ nói: “Chính nó bò qua đến nắm cửa, may mà em tỉnh, nếu không nhỡ nó bò đến bậc thang thì thật nguy hiểm? Má Lưu lớn tuổi, mấy tháng này chăm sóc Tiểu Đoàn Tử đều ngủ không ngon giấc, đêm nay có thể là do ngủ quá sâu, Tiểu Đoàn Tử chạy cũng không biết. Bây giờ em đang lo không biết làm sao Tiểu Đoàn Tử có thể xuống từ cái nôi, khẳng định ngã xuống, nhưng không thấy nó khóc, cũng không nhìn thấy vết thương. Bây giờ Tiểu Đoàn Tử lớn chút ít, ban đêm cũng không náo loạn, nếu không, đem cái nôi chuyển đến bên chỗ chúng ta đi? Ban ngày má Lưu chăm sóc, ban đêm em chăm, kỳ thật vậy cũng tốt, không quá mệt mỏi.”
Nghe vậy, Mục Đình Sâm lo lắng kiểm tra một lượt cái trán cùng cánh tay, các bộ vị của Tiểu Đoàn Tử, xác nhận không có ngã thương, mới thở phào nhẹ nhõm: “Được, thế này cũng tốt, ban đêm chúng ta chăm là được, đứa nhỏ này bây giờ không thế nào khiến cho người ta ngừng quan tâm, vẫn là an toàn đặt ở trên hết, coi như bây giờ tìm một dì chăm sóc trẻ nữa, Tiểu Đoàn Tử cũng sẽ không thích ứng. Em cho bú trước, anh đem nôi của Tiểu Đoàn Tử qua đây.”
Ôn Ngôn níu anh lại: “Má Lưu đang ngủ đấy, bây giờ anh đi chuyển nôi cái gì? Đêm nay chịu đựng đã, ngày mai anh chuyển cho con không được sao? Ngủ tiếp đi anh, nó bú sữa cũng không cản trở em đi ngủ, em cũng ngủ.”
Mục Đình Sâm ngủ mơ hồ, cũng không nghĩ tới điểm này, nói một chút rồi nằm xuống ngủ tiếp. Tiểu Đoàn Tử di chuyển đầu nhỏ, đầu hướng phía Ôn Ngôn bú sữa, chân hoành ngác lên trên thân Mục Đình Sâm, Mục Đình Sâm nghiêng đầu mở mắt ra cười cười với nó, cưng chiều cầm bàn chân nhỏ mập mập.
Trông thấy một màn này, khóe môi Ôn Ngôn nâng nâng, ngoài mặt Mục Đình Sâm ghét bỏ Tiêu Đoàn Tử không phải con gái, nhưng thân thẻ vẫn là rất thành thật mà.
Sáng hôm sau, má Lưu không ngừng đến gõ cửa liên tục: “Thiếu gia, phu nhân, không xong rồi, tiểu thiếu gia không thấy đâu nữal”
Mục Đình Sâm đứng dậy mở cửa: “Ở chỗ chúng tôi bên này, nửa đêm tự mình tới, về sau ban đêm đểm chúng tôichăm sóc đi, mấy tháng này dì cũng mệt mỏi rồi.”
Nước mắt má Lưu đều nhanh rớt xuống: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, đều là tôi không tốt, tối hôm qua có thể là tuyết rơi, thời tiết lạnh, tôi ngủ quá sâu, tiểu thiếu gia không có sao chứ? Cái nôi rất cao làm sao xuống được?”
Mục Đình Sâm nhún nhún vai: “Không biết nữa, dì yên tâm, không sao, dì lớn tuổi, chăm trẻ cũng mệt nhọc.”
Má Lưu cần thận từng li từng tí: “Nếu không cậu trừ mấy tháng tiền lương của tôi đi? Loại sai làm này tôi cũng có thể phạm, nếu là tiểu thiếu gia có nguy hiểm, mạng già này của tôi cũng không đủ chống đỡ.”
Mục Đình Sâm nghỉ ngờ là mình biểu hiện được quá nghiêm túc, mới có thể dọa đến má Lưu, lần đầu tiên cười cười: “Thật không sao, vấn đề nhỏ, không cần tự trách, trẻ con lớn sẽ bò, về sau sẽ đi, khó tránh khỏi sẽ có ngoài ý muốn, ban ngày để cho người chuyển cái nôi về phòng chúng tôi đi. Sau này ban ngày bà vẫn chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, ban đêm ngủ ở phòng chúng tôi.”
Nước mắt má Lưu vẫn không ngừng rơii xuống, bởi vì Mục Đình Sâm tha thứ, sau khi làm bó, anh đã thay đỏi rất nhiều.
Ôn Ngôn mang theo Tiểu Đoàn Tử rời giường, xuống lầu xem xét, trong sân đều bày tuyết trắng khắp nơi. Cô vui vẻ dặt Tiểu Đoàn Tử xuống ra ngoài giẫm tuyết, cười như đứa trẻ. Tiểu Đoàn Tử tội nghiệp bò tới cửa, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bên trong miệng y y nha nha hét không ngừng, hiển nhiên có hứng thú lớn với tuyết.
Ôn Ngôn kịp thời dừng, tạo quả cầu nhỏ mang cho Tiểu Đoàn Tử: “Cái này quá lạnh, con không thể chơi, nhìn xem là được, lỡ như con bị cảm, mẹ sẽ phải mệt chết”.
Tiểu Đoàn Tử trực tiếp cúi đầu cắn lên quả cầu tuyết một cái, Ôn Ngôn giật mình hô một tiếng, một giây sau, Tiểu Đoàn Tự bị Mục Đình Sâm ăn mặc chỉnh tề một xách lên: “Cái gì con cũng ăn hả? Răng còn chưa mọc đủ nữa.”
Ôn Ngôn ném quả cầu tuyết đi, vỗ vỗ tay: “Tối hôm qua tuyết rơi thật lớn, đoán chừng mấy ngày sau này đều thế, cuối tuần có thể ném tuyết, lúc anh bảo người ta dọn dẹp sân để lại cho em một khối tuyết nha. Anh đây là muốn ra ngoài hả? Hôm nay chắc là không dễ bắt xe, em ngồi xe của anh đi nha, anh đợi em một chút, em đi thay quần áo.”
Mục Đình Sâm đem Tiểu Đoàn Tử cho má Lưu, sửa sang lại một chút vạt áo: “Về sau em đi làm đều để anh đưa đón đi, đừng tự mình đón xe, sắp cuối năm rồi, Trần Nặc lại về quê xem mắt, anh tự lái xe.”