Mấy ngày nay bọn họ không cùng nhau ăn cơm, cũng không ngủ chung phòng, mấy ngày nay anh cũng không chủ động quan tâm cô. Nghe vậy, Ôn Ngôn vô thức dùng lại: “Tôi… không thích mùi khói, anh hút đi, không sao đâu, tôi qua phòng
khách ngủ là được rồi.”
Lúc trước khi anh hút thuốc, cô chưa bao giờ nói rằng cô không thích… Đáy mắt Mục Đình Sâm xẹt qua một ánh nhìn phức tạp, anh ném hộp thuốc vào thùng rác, sau đó đứng dậy đi về phía giường:
“Bi ngủ.”
Ôn Ngôn nhát thời sửng sốt, không hiểu hành động của anh là có ý gì. Vì cô nói không thích nên anh mới vứt cả hộp thuốc đi? Nếu là vì quan tâm đến cảm xúc của cô thì không có khả năng lắm, rất
có thể là anh đang tức giận rồi…
Cô ngây người một lúc, bước tới cầm hộp thuốc lá lên, thùng rác trong phòng ngủ vẫn luôn sạch sẽ, thường chỉ để ngủ: “Tôi không có ý gì khác… xin
lỗi.
Mục Đình Sâm tháo đồng hồ đeo tay ra đặt ở trên bàn đầu giường, không nhìn cô, giọng nói có chút trầm muộn: “Nếu không thích thì cứ nói. Trước đây
không phải tôi luôn nói cô làm như vậy sao?”
Cô im lặng, lần này không phải là im lặng theo thói quen, cô thực sự không biết phải nói gì. Anh quả thật đã nói những điều như vậy, nhưng cô không còn nhớ anh đã nói khi nào, cô chưa bao giò dám xem những lời này là thật, cũng chưa bao giò dám nói ra điều mình thực sự muốn nói. Hóa ra chỉ cần
cô mở lời, anh sẽ để tâm đến cảm nhận của cô…
Khi nằm bên cạnh Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn vẫn cảm thấy có gì đó không chân thật, rõ ràng lúc
trước vẫn còn lạnh nhạt như vậy.
Cần thận nhớ lại, bọn họ đã kết hôn được ba năm, thời gian ngủ cùng nhau như thế này thực sự chỉ đếm trên đầu ngón tay, vẫn không thể nào quen
được.
Đột nhiên, Mục Đình Sâm quay sang đối mặt với cô, ôm cô vào lòng và đưa tay lên ngực cô một
cách tự nhiên.
Khi nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, Ôn Ngôn đẩy anh ra theo phản xạ: “Không… không…! Tôi không tiện lắm.”
Phản ứng của cô khiến đáy mắt anh trở nên băng giá, nghĩ đến việc cô lén lút gặp Thâm Giới hét lần này đến lần khác, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô và đè cô xuống dưới: “Đây là nghĩa vụ làm vợ của
côi”.
Anh không có bát kỳ hành động dư thừa nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cảm nhận được sự tức giận của anh, cô sợ hãi siết chặt cơ thể: “Mục
Đình Sâm… anh đừng như vậy… tôi cầu xin anh…”
Lời cầu xin của cô không có tác dụng gì. Từ khi biết mình có thai, cô cũng đã học được một số kiến thức, tình hình hiện tại của cô tuyệt đối không
thể làm như vậy. Nghĩ đến chuyện sảy thai, cô run
lên vì sợ hãi, giọng nức nở: “Mục Đình Sâm, tôi
đang mang…”
Trước khi cô nói hết lời, thân hình của Mục Đình Sâm đột ngột dừng lại, rút người ra xa, bước vào
phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Cô sợ hãi, sợ đến mức run ry… vì sợ anh chạm
Vào cô…
Ngọn lửa giận dữ không thể dập tắt dưới làn nước lạnh, anh từ phòng tắm đi ra, không nhìn thấy người trên giường, trực tiếp vào thư phòng, bật máy tính lên soạn thảo một email, nhìn thấy hiển thị “đã gửi”, anh đóng máy lại, chầm chậm lấy lại khẩu khí. Phải làm Thẩm Giới thân bại danh liệt,
cô mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh sao?
Tất nhiên, bầu không khí đã hạ xuống mức đóng băng lại càng trở nên lạnh hơn nhiều sau đêm
qua.
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau đi ra
ngoài, nhưng ánh mắt không hề chạm nhau, cũng
không hề đôi câu vài lòi.
Ngay khi Ôn Ngôn vừa đến công ty, Trần Mộng Dao đã gọi điện đến: “Tiểu Ngôn, cậu nói gì với Mục Đình Sâm rồi sao? Mình không cần trả lại số
tiền lớn như vậy sao? Mình không thể tin được!”
Ôn Ngôn không ngờ rằng Mục Đình Sâm động tác nhanh như vậy, những lời mới nói tối qua, hôm nay đã thành hiện thực: “Không phải mình, là anh ấy tự quyết định. Dù thế nào đi nữa, đó cũng là chuyện tốt cho cậu. Dao Dao, sau này cố gắng
sống tốt, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Đầu dây bên kia, Trầm Mộng Dao đột nhiên nghĩ đến Triển Trì, chưa kể chuyện chia tay, chỉ là giọng điệu trở nên có chút cay đắng: “Ừ… sẽ ổn thôi, sau
này chúng ta đều sẽ ổn thôi!”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ngôn lao đầu vào mớ công việc phức tạp, sau một buổi sáng bận rộn, đến giờ nghỉ trưa, cô muốn đến một nhà hàng Quảng Đông gần đó, khẩu vị hôm nay hơi thanh đạm.
Khi đến nhà hàng Quảng Đông, cô gọi hai món mình thích, thong dong ăn gần hết. Lúc rời đi, cô mới phát hiện không biết bên ngoài trời đang đổ mưa từ lúc nào. Thời tiết mùa này chính là như vậy, nắng mưa khó đoán, như Mục Đình Sâm
vậy…
Mưa không hề nhỏ, cũng không có vẻ sẽ tạnh, thời gian trôi qua, cô phát hiện mình bị mắc kẹt ở đây, dù cách công ty không xa nhưng cũng không thể về đó, trước nhà hàng Quảng Đông có một bãi đậu xe rộng thoáng, Không gần đường, càng
không có cách nào đón xe.
Nếu là trước đây, cô sẽ không ngại trời mưa chạy lên phía trước, còn bây giờ phải lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng, ba tháng đầu thai kỳ kiêng ky nhất
là cảm sốt và uống thuốc.
Không lâu sau, một chiếc Cadillac màu trắng đậu ở bãi gửi xe, cô nhận ra chiếc xe này, là xe của Triển Trì. Với tình hình kinh tế của Triển Trì, anh ta đương
nhiên không thể lái một chiếc xe như vậy, cô biết sự tồn tại của chiếc xe này có liên quan mật thiết đến Trần Mộng Dao, cũng thể hiện hào quang của Trần gia trước đây, trái ngược hoàn toàn với sự xuống dốc của Trần gia bây giờ, còn có chút diễu
cọt.
Triển Trì xuống xe nhìn thấy Ôn Ngôn ở dưới mái hiên trốn mưa, anh ta đội mưa vội vàng đi tới, hỏi bằng giọng điệu của một người bạn cũ: “Sao cậu
lại ở đây?”
Suy nghĩ của Ôn Ngôn đột ngột dừng lại, có chút gượng gạo: “Trời mưa không đi được. Cậu tới đây
ăn cơm à?”
Triển Trì khẽ nhìn sắc mặt của cô, xác nhận không có gì bất thường, mới trả lời: “Ừ, tan ca hơi muộn. Cậu đi đâu đây? Mình tiễn cậu. Dù sao cũng muộn rồi. Tiễn cậu xong mình quay lại ăn.”
Ôn Ngôn muôn từ chối, nhưng sắp đên giò làm việc rồi, do dự một lúc, cô nói: “Làm phiền cậu rồi,
thật ngại quá.”
Triển Trì không nói nhiều, khi cô bước nhanh vào mưa, anh đưa tay lên chắn một phần mưa cho cô, khoảng cách giữa hai người hơi gần, cô có thể ngửi thấy rõ mùi nước hoa trên người anh, nhất thời cảm thấy không thoải mái, nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mắt khi khoảng cách giữa hai người ra xa, đó chỉ là bạn trai của bạn thân cô,
cô không cần phải suy nghĩ nhiều.
Lên xe, Triển Trì hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đến công ty, giờ nghỉ trưa sắp hét, chuẩn bị vô
làm rồi.” Ôn Ngôn không chút nghĩ ngợi nói.
Triển Trì dừng một chút, suy đoán nửa chừng: “Lẽ nào cậu bị cơn mưa này làm mắc kẹt ở nhà hàng
rất lâu rồi sao?”
Ôn Ngôn không giấu giềm Trần Mộng Dao bát cứ
điều gì, nên tự nhiên cảm thấy rằng Triển Trì đã
biết chuyện của cô ấy: “Mình đang mang thai, sợ
bị cảm lạnh…”
Đáy mắt Triển Trì thoáng qua vẻ ngạc nhiên, rất nhanh liền tỏ ra bình thường: “Chúc mừng, chỉ là trong tình huống này. Tại sao Mục Đình Sâm không kêu xe đến đón? Là bố của đứa trẻ mà anh
ấy thực sự cũng không đề tâm lắm.”
Ôn Ngôn vén tóc bên má ra sau tai, nhàn nhạt nói: “Anh ấy không biết mình mang thai, mình còn
chưa tính nói cho anh ấy biết.” Triển Trì có chút khó hiểu: “Trực tiếp nói không
được sao? Cậu băn khoăn điều gì? Chẳng lẽ đứa
nhỏ không phải của anh ấy?”