Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 743: Chiêu thức làm nũng của họ mục



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mục Đình Sâm bị bộ dáng giận dỗi của cô chọc cười: “Dáng vẻ lúc nỗi giận của em thật đáng yêu.”

Ôn Ngôn trừng mắt nhìn anh: “Em nổi giận mà anh cảm thấy đáng yêu? Được lắm, vậy anh cứ cố gắng chọc tức em đi, anh thích là được rồi! Nói đến cùng thì chuyện này là do anh sai, là anh tặng nhằm quà khiến người ta hiểu lầm! Cô ta tưởng anh thích cô ta nên mới có gan đến khiêu khích eml”

Mục Đình Sâm ngoài dự đoán mà ngoan ngoãn nghe cô giáo huấn: “Đúng vậy, là lỗi của anh. Anh đã xử lý xong rồi, lần sau anh sẽ bù lại món quà khác cho em.”

Ôn Ngôn hừ một tiếng: “Em không muốn! Em mới không thèm mấy món quà của anh, mắt công lại có con chó con mèo nào đến chế giễu em. Em chịu không được kϊƈɦ động đâu! Anh nói đã chấm dứt hợp tác, chắc tổn thất cũng không ít đi?”

Mục Đình Sâm gật gật đầu: “Đúng vậy, tổn thất rất lớn. Nhưng so với những ấm ức mà em phải chịu đựng thì chút tiền đó chẳng là gì. Ngoại trừ em thì không còn gì quan trọng nữa.”

Tuy rằng trêи mặt của Ôn Ngôn vẫn lạnh băng nhưng băng đá trong lòng đã bị tan chảy rồi, cô bỗng phát hiện ra anh còn biết nói lời ngọt ngào cơ đấy…

Cô nhét Tiểu Đoàn Tử vào tay anh: “Con trai của anh thì anh tự bề đi, em đi uống anh.”

Hôm nay Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử đều dính người đến lạ, Ôn Ngôn đi đến đâu thì anh lại bế con theo đến đấy. Ngay

Chương 743: Chiêu Thức Làm Nững Của Họ Mục cả lúc Ôn Ngôn vào nhà vệ sinh thì anh cũng ôm Tiểu Đoàn Tử đứng ngoài cửa chờ đợi, làm cho Ôn Ngôn muốn sụp đổ: “Anh không còn gì để làm sao? Sao cứ đi theo em mãi vậy?”

Mục Đình Sâm mặt dày nói: “Tại vì Tiểu Đoàn Tử cứ đòi gặp mẹ, nêu không thì nó sẽ khóc đấy.”

Ôn Ngôn giận đến bật cười, cảnh tượng này là cảnh thường thấy trong những gia đình bình thường sao? Đàn ông bế con đều sẽ như vậy ư? Luôn cảm thấy con cái không thể rời khỏi người mẹ.

Buổi tối, lúc cô xử lý số sách do Lam Tương gửi đến còn không quên nhắc nhở Mục Đình Sâm đừng làm phiền cô. Ai ngờ cứ trải qua vài phút thì anh lại bế Tiểu Đoàn Tử, vừa lảng vảng ngoài cửa vừa lâm bẩm: “Xem mẹ con đang làm gì, tại sao không ôm Tiểu Đoàn Tử này? Gọi mẹ đi.”

Ôn Ngôn bị anh làm phiền đến mức đầu sắp nổ tung: “Có phải anh rảnh rỗi quá rồi không? Nhàn nhã đến vậy sao anh không dỗ con ngủ đi? Xem ra anh chưa mệt, nếu anh mệt thì đến sức bế con cũng không còn rồi.”

Mục Đình Sâm cười ái muội: “Em yên tâm, anh sẽ để dành sức để ôm em. Anh dỗ Tiểu Đoàn Tử đi ngủ trước đây, em bận xong thì mau qua đây đấy.”

Cô vừa nghe ngữ khí của anh thì biết tối nay anh có “dự tính”, trong lòng cô không ngừng kháng nghị vì hôm nay cô rất mệt, một chút cũng không muốn. Bây giờ cô đang trong trạng thái gần ngủ gật vào giây tiếp theo, hai con mắt đối diện màn hình máy vỉ tính quá lâu dường như sắp mù đến nơi rồi.

Đợi đến lúc cô xử lý xong số sách đã là mười một giờ hơn, cô nhanh tay nhẹ chân trở về phòng và không bật đèn. Ôn ngôn đi đến chiếc nôi giúp Tiểu Đoàn Tử chỉnh lại chăn mới quay về giường rồi nằm xuống.

Quả nhiên, Mục Đình Sâm vẫn chưa ngủ. Anh nhích lên trước ôm lấy cô, cơ thể nhỏ nhắn của cô liền trở thành gối ôm cỡ lớn trong vòng tay anh. Cảm nhận được bàn tay anh đang bắt đầu càn rỡ, Ôn Ngôn có chút kiệt sức nói: “Hôm nay em có chút mệt, chúng ta ngủ sớm đi.”

Anh nói nhỏ vào tai cô: “Gọi một tiếng chồng thì anh tha cho „ em.

Tối lửa tắt đèn làm cho người ta không thể nhìn rõ mặt nhau nên mặt mũi gì đấy cũng chẳng quan trọng nữa, Ôn Ngôn có chút khó khăn kêu một tiếng: “Chồng…”

Anh không hài lòng: “Chưa nghe rõ.”

Cô tiến đến sát tai anh, nói: “Chồng ơi, như vậy được chưa?

Có cần em học theo người ở quốc gia nào đó gọi “oppa”

không? Xin hỏi đã vừa ý anh chưa? Thật sự em phải ngủ, mí mắt của em sắp mở không nỗi rồi…”

Mục Đình Sâm im lặng một lúc rồi nói: ‘Kêu một tiếng anh trai…”

Ôn Ngôn hơi sững người, từ lâu anh đã không cho phép cô gọi anh là anh trai, sao hôm nay anh lại giật kinh phong gì vậy? Cô rất buồn ngủ nên không còn tâm tình suy nghĩ nữa, cô chỉ có thể hy vọng anh bớt dày vò cô: “Anh trai.”

Mục Đình Sâm càng ôm chặt lấy cô hơn làm cho hô hấp của cô có chút khó khăn: “Sao vậy? Anh nhẹ tay thôi, ôm chặt quá rồi.”

Anh không nói gì nữa và cô cũng không biết trong đầu anh đang muốn gì. Tối đó cô đã ngủ một giấc rất sâu, con người càng mệt mỏi thì chất lượng giấc ngủ lại càng được nâng cao.

Sáng sớm hôm sau, lúc Ôn Ngôn đang rửa mặt thì Mục Đình Sâm chạy đến bên cạnh cô đánh răng. Cô nhớ đến tối hôm qua anh đột nhiên bảo cô gọi anh là anh trai, máu quái đản lại nỗi lên. Cô vẩy nước trêи tay lên người anh rồi nói: “Chào buổi sáng, anh trai.”

Mục Đình Sâm bị sặc bởi bọt kem đánh răng làm anh ho khan một hồi, sắc mặt có chút quái dị: “Em! Im miệng!”

Ôn Ngôn cười nắc nẻ: “Chẳng phải anh thích em kêu anh như vậy sao? Tối qua anh còn bắt em phải gọi anh trai đó thôi.Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuNhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Cô mới không tin rằng anh sẽ thật sự làm nũững với cô, thử tưởng tượng xem vẻ mặt lạnh băng kia đột nhiên “mãnh nam làm nũng” sẽ là cảnh tượng gì…

Thế nhưng điều bất ngờ nhát là cô đã đoán sai.

Lúc chiếc xe dừng lại trước cửa công ty, Mục Đình Sâm bỗng nghiêng người nâng cằm cô lên rồi tiến sát đến, anh dùng một ánh mắt chưa từng có nhìn cô: “Phải ngoan ngoãn đấy, không được nhìn người đàn ông khác, nếu không thì anh sẽ giận đấy.

Tan ca thì đợi anh đến đón em về nhà.”

Ôn Ngôn mở to mắt, nhất thời quên cả hô hấp, một loạt hành động của anh làm cho trái tim trong ngực cô “đùng đùng” đập loạn. Cánh môi mỏng của anh mở ra, trong lời nói dịu dàng mang theo tư vị làm nũng, trong sự làm nũng lại mang chút bá đạo. Thì ra đây là chiêu thức làm nững của nhà họ Mục sao?

Cô xin đầu hàng…

Cô ngơ ngác gật đầu, ngơ ngác bước xuống xe…

Chiếc xe của Mục Đình Sâm lao đi trong cơn gió lạnh, để lại một câu nói: “Nhớ lấy những gì em đã hứa với anh, sau này ngày nào cũng không được quên.”

Sau khi định thần lại, cô nâng tay lên che đi gương mặt đang nóng ran của mình. Mới sáng sớm mà cô đã chịu không được kϊƈɦ thích này, phải bình tĩnh… bình tĩnh…

Vào đến công ty thì tâm trí cô mới bị kéo về hiện thực mà dần bình phục trở lại. Thời tiết hôm nay thật đẹp, không có tuyết rơi và trông thấy cả ánh mặt trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.