Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 775: Bộc phát ôn ngôn đáp một tiếng, ôm tiểu đoàn tử lên lầu



Mục Đình Sâm táo bạo hít sâu một hơi, cưỡng ép tâm tình bình phục lại, bước nhanh theo sau: “Có phải em đang… tức giận không?

Ôn Ngôn mặt không đổi sắc: “Trí nhớ của trẻ con không quá tốt, nếu là người không thường gặp, cũng sẽ không lộ ra vẻ quen thuộc như vậy, đến cùng là anh mang Tiểu Đoàn Tử và Tự Như Linh gặp qua máy lần? Anh nhìn cô ta đi, rất biết dỗ trẻ con, đến mẹ ruột như em cũng mặc cảm, em cũng bắt đầu hoài nghỉ là phương thức chăm con của em không đúng.”

Mục Đình Sâm có chút đau đầu: “Không có, thật sự chỉ có một hai lần như vậy, Tiểu Đoàn Tử đã lâu không có đến công ty của anh, em cũng không phải không biết. Có khả năng không phải là nó nhớ kỹ Tự Như Linh, chẳng qua là cảm thấy chơi vui mà thôi, con thích chơi với cô ta cũng không thể nói lên điều gì?

Anh nói anh muốn sa thải cô ta, em lại cảm thấy không tốt, rốt cuộc muốn anh làm thế nào?”

Bước chân Ôn Ngôn bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Rốt cuộc em muốn làm thế nào sao? Em không muốn để anh làm gì, sao anh lại giống như đang rất nhẫn nhịn em vậy? Em cứ như vậy khiến anh chịu không được sao? Có phải anh cảm thấy là em cố tình gây sự không? Đúng, trong lòng em không thoải mái, em không hi vọng bắt luận phụ nữ xa lạ nào tiếp xúc con của em! Nhất là thông qua người bên cạnh nó tiếp xúc.”

Sắc mặt Mục Đình Sâm hơi trầm xuống: “Em thật sự có chút vô lý gây sự, em cảm thấy chính mình là mẹ ruột còn không thân bằng người phụ nữ xa lạ khác, đó là vì đúng là em làm không tốt, con là em muốn sinh, sinh ra em lại muốn đi ra ngoài làm việc, mỗi ngày thời gian bồi con cũng ít đến đáng thương. Mục gia cái gì cũng không thiếu, thiếu chỉ là thiếu vị tình người thôi, là thiếu ấm áp. Anh vẫn luôn không hi vọng con của anh sinh hoạt ở hoàn cảnh không có tình yêu thương, nếu em cảm thấy không thoải mái, vậy từ chức cái công việc đáng chết kia đi, ngoan ngoãn trở về chăm conl”

“Em có tư cách nói chuyện ước mơ, anh cũng không ngăn cản em theo đuổi ước mơ, nhưng em đừng vì những chuyện này mà nảy sinh xung đột với anh! Cái này không phải là cuộc sống em muốn sao? Ban ngày em có thể đi không chút kiêng ky làm chuyện em muốn làm, sau khi về nhà dùng thời gian bầu bạn bên cạnh con, dù là đem cái này nhà, đem anh xem nhẹ ở phía sau, anh cũng không nói cái gì, nhưng em đưng có mang cái chuyện này cãi nhau với anh.”

Anh nói không ngừng nghỉ phủ xuống Ôn Ngôn, từng câu từng chữ đều là đang chỉ trích cô tùy hứng nhất định phải ra ngoài làm việc, từ đó sơ sót gia đình, sơ sót anh, cũng sơ sót Tiểu Đoàn Tử. Thật giống như cô đã không làm một người vợ tốt, cũng không làm được một người mẹ tốt vậy.

Hồi tưởng từ lúc bắt đầu mang thai, cô trải qua nhiều đau khổ như vậy, Tiểu Đoàn Tử cũng là cô tự lực nuôi đến bảy tháng sau mới cai sữa, làm sao cô lại không chịu chăm sóc? Sao lại kém một người thấy qua Tiểu Đoàn Tử vài lần như Tự Như Linh?”

Liên quan tới công việc của cô, cô không ngờ tới coi như anh thỏa hiệp, trong lòng vẫn có cục nghẹn, vẫn canh cánh trong lòng, đến mức ở thời điểm cãi nhau lấy ra nói, còn bộc phát đến kịch liệt như vậy.

Đúng, Mục gia cái gì cũng không thiếu, có lẽ người bên ngoài cũng nghĩ như anh, cảm thấy cô không nên ra ngoài kiếm tiền không có ý nghĩa như vậy, làm mát thời gian vốn nên dùng để bồi con.

Nhưng cô chỉ là không muốn bản thân có một ngày trở thành người đầu bù nhếch nhác, toàn thân sữa nước đọng, không có thời gian chuẩn bị cách ăn mặc, là một người phụ nữ lôi thôi, cô không muốn thế giới của mình chỉ có anh và con, đây không phải là cuộc sống cô muốn, cô tự nhận là mình tận lực làm tốt nhất rồi, không ngờ tới trong lòng anh lại là cô làm gì cũng không xong.

Anh mang theo vạn trượng ánh sáng đứng ở chỗ cao, lại muốn cô biến mắt ở phía sau trong bóng của anh. Cô muốn tự lực cánh sinh cho tới bây giờ đều không phải tùy hứng, cô nguyện ý vì cái nhà này nỗ lực tất cả, duy chỉ có cái này, làm không được, không riêng không muốn bị người khác nuôi, không riêng vì ước mơ, còn có, cô không dám cầm tương lai đi cược, thua cuộc, anh liền biến thành nhìn cô một chút cũng chán ghét.

Anh thích cô, có lẽ chỉ là bởi vì cô là Ôn Ngôn, nhưng đàn ông cũng có thị giác như vậy, đây là bản năng, đối mặt một người phụ nữ từ đầu đến cuối không thay đổi, ai cũng sẽ chán ngán.

Cô sinh Tiểu Đoàn Tử là vì cái gì? Cô bắt đầu nhìn thẳng vào cái vấn đề này, là vì đây là cô muốn có cơ hội làm mẹ? Hay là…

bởi vì yêu Mục Đình Sâm?

Nhìn Tiểu Đoàn Tử trong ngực, cô có chút khó chịu, con cũng sắp một tuổi, Mục Đình Sâm còn có thể nói loại chuyện là cô ẳ khăng khăng muốn sinh Tiểu Đoàn Tử, thế lại lộ ra từ đầu đến cuối anh đều không muốn để cho Tiểu Đoàn Tử ra đời, không khỏi làm cho lòng người rét lạnh.

Giờ khắc này, tất cả uất ức trong lòng cô, muốn phản bác, sự phẫn nỗ trong nháy mắt sau đó lại trở nên tái nhợt vô lực. Anh cho là anh cũng đủ yêu cô, sẽ để cô tùy làm mọi chuyện muốn làm, cuộc sống lâu dài mới biết, không ngờ tới chỉ là mặt ngoài anh đồng ý, trong lòng cũng không nghĩ như vậy. Nếu anh đã cho là vậy, cô có nói nhiều nữa, cũng không có cách nào thay đổi cách nhìn của anh, những lời này lúc trước cô đã từng nói, có mấy lời, lặp đi lặp lại cũng không có tác dụng gì, chỉ là lúc cãi nhau lại thêm vài câu kịch liệt thôi.

Cuối cùng cô lựa chọn trầm mặc, điềm nhiên như không có gì trở về phòng dỗ Tiểu Đoàn Tử đi ngủ, giống như bình thường, phảng phát như chuyện cãi nhau vừa rồi chưa từng xảy ra.

Trông thấy cô thế này, Mục Đình Sâm có chút ảo não, cất bước đuổi theo, ngữ khí chậm lại: “Anh xin lỗi, mới vừa rồi là anh nói chuyện quá kϊƈɦ động.”

Ôn Ngôn thản nhiên nói: “Không, không phải anh quá kϊƈɦ, là cuối cùng anh cũng đem bất mãn trong lòng nói hết ra ngoài, nhẫn nhịn rất lâu đi? Em không có cách nào thay đổi cái nhìn của anh, anh cũng không có cách nào thay đổi cái nhìn của em, cho tới bây giờ chúng ta đều không nhát trí. Coi như Tiểu Đoàn Tử là em muốn sinh, không quan hệ với anh, về sau xin đừng nói những lời đả thương người khác này trước mặt nó, tự em nuôi được nó, không làm phiền anh, về sau mọi chỉ phí của nó đều không cần đến anh. Không có chuyện khác, đừng quấy rầy em dỗ con ngủ, đi ra!”

Ệ Mục Đình Sâm hít vào một hơi, đứng nguyên tại chô một lát, cuối cùng quay người rời đi.

Ôn Ngôn nghe thấy âm thanh xe rời khỏi Mục trạch, cô không biết anh đi đâu, cũng không muốn tới hỏi. Tối nay, ai cũng cần yên tĩnh một chút.

Trước đó cô còn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần hai người thật tâm thích nhau cùng kết hôn sinh con, cô thậm chí vượt qua cái chết của bố vì Mục Đình Sâm qua cái cửa khó này, bây giờ cô mới biết được, cuộc sống vốn dĩ là lông gà đầy đất, dù là ban đầu chuẩn bị tốt đầy đủ, lúc thời gian chân chính đi qua, đều như thế, có bực bội có sụp đổ, mặc kệ nghèo hèn hay phú quý, đều có xảy ra cãi lộn, không có cái gì thuận buồm xuôi gió.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì ngủ không ngon, lúc Ôn Ngôn rời giường mắt sưng lên, cả người cũng buồn bã ïu xìu.

Từ đủ loại chỉ tiết xem ra, tối hôm qua Mục Đình Sâm chưa có về nhà.

Lúc cô xuống lầu, má Lưu tiến lên đón nói: “Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, Ngôn Ngôn, ăn chút hãng đi. Thiếu gia… tối hôm qua không trở về, hai con lại cãi nhau sao? Có phải là bởi vì má lắm miệng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.