*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một trận mây mưa xối xả, Trần Mộng Dao hài lòng ɭϊếʍ khóe môi: “Biểu hiện cũng không tồi, ngoan ngoãn đợi chút đi, lão nương nói được làm được, đi làm đồ ăn cho anh. Bình thường đều là anh phục vụ em, nhưng bây giò thỉnh thoảng cũng phải để em phục vụ anh chứ.”
Kính Thiếu Khanh nằm trêи sofa không muốn cử động, cảm thấy cơ thể của mình như bị khoét rỗng…
Anh thực sự hy vọng tiểu tổng tông của anh cả đời này sẽ vui vẻ và hạnh phúc như vậy, từ trước tới nay cũng chưa từng quen biết người oan gia Triển Trì đó.
Vào tối thứ bảy, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao đến như đã hẹn, cùng nhau đi đến Mục trạch. Để có thể ăn uống thỏa thích, Trần Mộng Dao không có mang theo con trai.
Biết được Trần Mộng Dao thích ăn lẫu, Ôn Ngôn cố gắng kêu người ta chuẩn bị nguyên liệu, Trần Mộng Dao nóng lòng không thể chờ đợi được nữa ngồi xuống, bắt đầu ăn lẫu: “Tiểu Ngôn vẫn là cậu hiểu mình, vừa nhìn thì mình đã biết món bò cuộn này là tươi ngon và chất lượng hàng đầu.”
Ôn Ngôn nháy mắt với Kính Thiếu Khanh một cái, Kính Thiếu Khanh sợ hãi: “Chúng ta hãy ăn trước đi, các người đừng ngây người ra như thế…”
Ôn Ngôn đảo mắt một cách bát lực, biết là Kính Thiếu Khanh sẽ sợ hãi. Cô không định tự mình mở miệng ra nói, chuyên tâm nhúng thịt bò trong nồi lầu đang sôi.
Đợi khi ăn uống cũng kha khá rồi, cuối cùng Mục Đình Sâm cũng lên tiếng: “Triển Trì vẫn còn sống.”
Trần Mộng Dao cứng người: “Đột nhiên anh nói điều này làm gì? Chẳng lẽ tôi vẫn sẽ quan tâm đến bây giờ anh ta đang ở đâu sao?”
Có người đã bắt đầu, Kính Thiếu Khanh cũng không còn sợ hãi nữa: “Diệp Quân Tước chính là Triển Trì, Diệp Quân Tước thực sự đã chết ở Nam Phi rồi. Diệp lão gia cũng đã biết chuyện này rồi, nhưng Diệp gia không có người thừa kế nào khác ngoại trừ người thừa kế giả mạo này. Diệp lão gia đã phải thừa nhận số phận của mình, coi Triển Trì như là Diệp Quân Tước thực sự.”
Trần Mộng Dao đặt đôi đũa trêи tay xuống và ngây người nhìn họ: “Chuyện đùa này rất vui sao? Làm sao Diệp Quân Tước lại là Triển Trì…”
Nói tới cuối cùng, bản thân cô cũng nghỉ ngờ rồi. Đem chuyện mang thai của An Nhã hãm hại Kính Thiếu Khanh liên hệ với nhau, kẻ ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì bố của đứa trẻ chính là A Trạch bên cạnh Diệp Quân Tước, điều này còn chưa đủ rõ ràng sao?
Trần Mộng Dao đột nhiên hét lên đầy sự kϊƈɦ động: “Đủ rồi!
Anh ta dựa vào cái gì vì em? Dựa vào cái gì? Anh ta hại em còn chưa đủ sao? Nếu như không phải anh ta, bố em sẽ không chết, gia đình em sẽ không rơi vào bước đường này, em sẽ không… chịu đựng nhiều như vậy. Anh ta cảm thấy những gì anh ta mang lại cho em còn chưa đủ sao? Tại sao không bỏ qua cho em? Em đã chân thành nuôi chó trong ba năm, nhưng ngược lại, con chó đã tàn nhẫn cắn em thậm tệ, đừng nói với em là con chó đang muốn bù đắp những tội lỗi mà nó đã gây ra, thật nực cười!”
Vừa nghĩ đến Diệp Quân Tước bắt đầu tiếp cận cô thì đã vô cùng lấy lòng, cô suy nghĩ lại thì vô cùng sợ hãi, chỉ mong kiếp này cô sẽ không bao giờ có liên quan gì đến Triển Trì nữa, sẽ không bao giò gặp lại anh ta nữa!
Tiểu Đoàn Tử bị động tác của Trần Mộng Dao làm cho sợ hãi, Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử vào trong vòng tay: “Dao Dao, cậu bình tĩnh chút đi. Cậu là người hiểu rõ Triển Trì nhất, anh ta trở lại là vì cậu, cũng là vì bù đắp áy náy trong lòng đối với cậu.
Anh ta càng giống như một kẻ hoang tưởng. Anh ta đã bỏ lỡ những điều tốt nhất ở cậu ngay từ đầu, lại hối hận muốn vãn hồi. Chuyện tình cảm cậu có thể làm chủ, cậu đã có Kính Thiếu Khanh rồi, hai người vẫn còn có con trai, không cần quan tâm Triển Trì muốn làm cái gì, đó đều là chuyện của anh ta. Tụi mình nói cho cậu biết, không đến mức lúc anh ta nói cho cậu biết chân tướng cậu trở tay không kịp.”
Trần Mộng Dao giận quá mà cười: “Được, mình biết rồi, mình gặp ma mới cần anh ta bù đắp. Những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho mình, vĩnh viễn sẽ không có cách nào có thể bù đắp được. Anh ta thực ra chẳng yêu ai cả, anh ta chỉ yêu bản thân anh ta, nếu không thì làm sao anh ta lại muốn làm tổn thương mình một lần nữa, muốn chia tách mình khỏi Kính Thiếu Khanh? Anh ta chỉ vì muốn bản thân sống tốt hơn, tự lừa dối mình và nghĩ là bất cứ cái gì cũng có thể bù đắp. Mọi người có phải tưởng là mình sẽ có nhiều phản ứng đấy chứ? Không, vừa rồi tâm tình của mình chỉ có chút kϊƈɦ động mà thôi, không sao cả, mình quản anh ta là Diệp Quân Tước hay Triển Trì?
Mình sẽ không để anh ta muốn làm gì mình thì làm.”
Mục Đình Sâm kéo đĩa thịt bò cuộn trước mặt Trần Mộng Dao: “Cô còn ăn không?”
Trần Mộng Dao tức giận đến trợn mắt: “Anh không cảm thấy hành động này của anh không phù hợp với bầu không khí này sao?”
Mục Đình Sâm không chút lưu tình vạch trần bản chất của cô: “Khi cô không vui chẳng phải liền thích ăn sao? Loại thời điểm này thì nên ăn uống.”
Trần Mộng Dao ngoài miệng không thừa nhận, nhưng đôi tay rất thành thật, cô cầm đũa lên và tiếp tục nhúng thịt bò. Nước lẫu trong nồi vẫn đang sôi, trong lòng tất cả mọi người, dần dần trở nên bình tĩnh trở lại. Bọn họ quá mức dè dặt, cũng đánh giá thấp sức chịu đựng tâm lý của Trần Mộng Dao. Thực ra Trần Mộng Dao không thực sự ngốc như vậy. Cô đã lờ mờ cảm nhận được rất nhiều tình tiết, nên khi biết Diệp Quân Tước chính là Triển Trì, cô chỉ ngẫm có chút choáng ngợp mà thôi.
Trần Mộng Dao nhúng miếng thịt bò rồi đặt vào trong bát của Kính Thiếu Khanh: “Bây giờ em mới biết tại sao em và Diệp Quân Tước qua lại, anh lại không vui như vậy, sau này em sẽ nghe lời anh nói nhiều hơn.”
Kính Thiếu Khanh ɭϊếʍ khóe môi: “Bất cứ điều gì em nói đều có giá trị, thì anh sẽ không đến mức bị em giày vò tới mức muốn chết muốn sống. Nói thật lòng…anh không ăn được nữa, em tự ăn đi, đừng gắp cho anh nữa.”
Trần Mộng Dao trừng mắt nhìn anh, anh thật thà cúi đầu ăn tiếp, quả nhiên, lời của phụ nữ thật không thể tin nỗi, một giấy trước còn vâng lời anh, một giây sau liền trở mặt hoàn toàn.
May mắn thay, tảng đá lớn treo trong lòng anh đã rơi xuống đắt, từ nay về sau, dù có chuyện gì xảy ra thì bọn họ cũng có thể cùng nhau gánh vác.
Sự việc này cũng không phải không ảnh hưởng toàn bộ gì đến Trần Mộng Dao, trêи đường từ Mục gia về nhà, toàn thân cô chán nản. Kính Thiếu Khanh vừa lái xe vừa đưa tay sờ lên đầu cô: “Được rồi, có anh ở đây, em đừng sợ.”
Cô không thương tiếc phủi tay anh ra: “Ai nói em sợ? À đúng rồi, chúng ta đi tới nhà mẹ em trước đỉ!”