Ôn Ngôn hơi do dự, dù sao cô cũng đã kết hôn rồi, hai người còn từng dính tai tiếng, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách: “Cái đó… Anh có chuyện gì quan trọng không? Em đang đi làm… anh có thể nói ở
đây.”
Thẩm Giới khẽ cúi đầu, trong mắt không giấu được vẻ mất mát, dưới ánh sáng khúc xạ đường nét nơi sườn mặt anh mơ hồ hiện lên vẻ bi thương: “Không ngờ cũng có ngày đến việc chúng ta muốn ngồi xuống tâm sự cũng phải băn khoăn
lo lắng.”
Ôn Ngôn cắn môi, mở cửa xe ngồi vào: “Không có chuyện gì, em… em chỉ là không muốn bỏ bê công
việc mà thôi.”
Thẩm Giới không vạch trần cô, anh khởi động xe chạy về phía trước, đột nhiên chuyển đề tài: “Tiểu
Ngôn, em yêu Mục Đình Sâm sao?”
Ôn Ngôn có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao
anh lại đột nhiên hỏi như vậy.
Anh đã đính hôn, cô cũng đã kết hôn,hơn nữa còn đang mang thai một đứa trẻ, dù thế nào đi nữa, việc hai người nói về vấn đề tình cảm ít nhiều
cũng không thích hợp: “Thẩm Giới… Chúng ta…”
Cô chưa kịp nói hét lời, Thẫm Giới dường như đã đoán được cô đang muốn nói gì, anh liền trực tiếp ngắt lời cô: “Em chỉ cần trả lời anh là được, đừng
nghĩ đến chuyện khác, anh hỏi gì thì em đáp náy.”
Thẩm Giới hôm nay không bình thường, ngay từ đầu cô đã phát hiện ra điểm này, lúc này cô càng thêm chắc chắn: “Thẩm Giới, rốt cuộc anh làm sao vậy? Hôm nay anh… không giống như thường
ngày.”
Thẩm Giới hít một hơi thật sâu, khóe miệng nhếch lên nụ cười ấm áp đặc trưng: “Anh không bị gì cả… Tiểu Ngôn, anh chỉ là đã lâu không cùng em nói chuyện một mình, anh biết em có phần băn khoăn, nhưng bây giờ hãy bỏ qua những băn
khoăn này, được chứ? Trả lời câu hỏi của anh đi.”
Ôn Ngôn suy nghĩ một chút nói: “Em không biết, anh ấy nuôi em nhiều năm như vậy, bây giờ lại là chồng em, em không thể không có tình cảm
được.”
Nụ cười Thẩm Giới cứng đờ: “Vậy thì loại cảm giác này là tình thân hay là tình yêu? Em có thể phân biệt rõ ràng không? Nếu… Nếu anh bảo em buông bỏ lại tất cả đi theo anh, em có đồng ý không?”
Ôn Ngôn sững sờ: “Anh… anh đang nói cái gì vậy? Anh đã đính hôn rồi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
vậy?”
Rõ ràng, phong thái bình tĩnh của Thẩm Giới đột ngột thay đổi khiến cô có chút lo lắng, nếu không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì sao có thể thúc
đầy tính cách một người thay đổi?
Nỗi buồn trong đáy mắt Thẩm Giới dâng lên từng
gọn sóng, hệt như bát cứ lúc nào cũng có thể nồi
lên giông bão: “Mục Đình Sâm buộc anh phải ra nước ngoài, Mục Đình Sâm cũng buộc anh phải đính hôn với Cố Vãn Vãn, chẳng có bất cứ chuyện
gì là theo mong muốn của anh!”
Ôn Ngôn cảm thấy áy náy, đúng vậy, nguồn góc tất thảy mọi việc đều do cô gây ra, nhưng… cho dù như vậy, cô cũng không thể liều mạng chạy trốn cùng anh chứ? Nếu là ba năm trước, có lẽ cô sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng bây giờ… cô không làm được.
“Nếu chỉ là giả thiết, giả sử là ba năm trước, giả sử em chưa gả, anh cũng chưa kết hôn, giả sử… gánh nặng trên lưng em không nhiều như vậy… em sẽ đồng ý không chút do dự. Thẩm Giới, không cần biết xảy ra chuyện gì, em và Dao Dao đều ở đây, anh có thể nói hết ra với em, em sẽ là người
lắng nghe tốt nhất.”
Cuối cùng, cô bày tỏ lập trường của mình, giống
với Trần Mộng Dao, chỉ làm bạn của anh.
“Ha ha… Có câu trả lời này của em, anh cũng thỏa
mãn rồi. Anh không sao, chỉ là đột nhiên muốn gặp em một lần mà thôi, xin lỗi đã làm phiền em, bây giờ anh đưa em về.” Thẩm Giới chuyển hướng xe,
dọc theo con đường quay xe về.
Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, khi mọi người suy sụp tinh thần ai cũng cần được an ủi, cô cảm thấy Thẩm Giới lúc này chính là như vậy, nóng lòng muốn tìm sự an ủi về mặt tỉnh thần, khi màn sương bao phủ trong lòng tan biến, mọi thứ sẽ trở
lại bình thường, cô không cần nghĩ nhiều. Lúc này tại Khương gia.
Khương Nghiên Nghiên đối mặt với Trần Hàm trong phòng khách: “Tôi sẽ không rời khỏi anh Đình Sâm, bà đừng hòng giúp con ả Ôn Ngôn cản trở tôi. Lúc trước tôi ở với anh Đình Sâm rõ ràng bà đã đồng ý, con kia là con gái bà, chẳng lẽ tôi
không phải sao?!”
Trần Hàm từ lâu đã thấy phiền muộn, bà tát Khương Nghiên Nghiên: “Quậy đủ chưa? Mày có thể bảo Mục Đình Sâm cứu được Khương gia
không? Nếu không được thì tránh xa cậu ta ral Tao bán mạng để giành lấy cuộc sống như bây giờ, không thể để nó hủy hoại trên thứ ngu xuẩn như mày! Sao tao lại có đứa con gái như mày chứ?”
Bà đã hứa với Ôn Ngôn sẽ để cho Khương Nghiên Nghiên tránh xa Mục Đình Sâm, bà cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Ôn Ngôn nữa, néu bà đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ làm được, chỉ có như vậy thì
mọi chuyện mới có thể xoay chuyển được.
Khương Nghiên Nghiên không lý giải nổi hành động của Trần Hàm, cô ta ôm chặt gò má đau nhức, nghiến răng căm hận: “Bà lại đánh tôi… Được rồi, tôi không xứng làm con gái bà, vậy thì
tôi không làm nữa!”
Nói xong cô ta quay người lao ra ngoài.
Trần Hàm không đuổi theo, tựa lưng buông lỏng cơ thể trên sô pha, bà ta nhắm mắt lại, bà đã quá mệt mỏi rồi, hiện tại bà không muốn đề ý đến bắt
cứ thứ gì ngoại trừ câu trả lời của Ôn Ngôn.
Khương Nghiên Nghiên lái xe đến công ty thiết kế Phi Diệu với tốc độ rất nhanh, lúc này cô ta không có nơi nào để trút giận, chỉ có tìm Ôn Ngôn tính số
mới khiến cô ta dễ chịu hơn đôi chút.
Tình thương duy nhất của mẹ lúc xưa nay trong mắt cô ta đã phân thành hai, Trần Hàm vốn chưa từng làm gì cô ta, bây giờ lại vì Ôn Ngôn mà tát cô
ta hai lần, cô ta không thể chịu đựng được nữa!
Bên kia, Thẩm Giới lái xe trở lại dưới lầu của công ty thiết kế Phi Diệu, Ôn Ngôn vẫn có chút lo lắng cho anh nên không lập tức xuống xe: “Thẩm Giới, tuy rằng không biết anh xảy ra chuyện gì, nhưng em tin rằng không chuyện gì có thể hạ gục anh, Thẩm Giới mà em biết là người cừ nhất mà.”
Thẩm Giới nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười: “Tiểu Ngôn, em không cần biết anh đã xảy ra chuyện gì. Cho dù em có biết thì đó là việc của anh, không liên quan gì đến em. Đừng lo nhé, cảm ơn em đã
ra gặp anh, mau về thôi em.”
Hai người nhìn nhau và mỉm cười, lúc này Ôn Ngôn cảm thấy như mình đã trở lại thời đại học, cô cũng triệt để mở rộng trái tim mình ra, ôm Thẩm Giói một cái, coi như là một lời tạm biệt, cái ôm này với cô mà nói trong sáng như tờ giấy trắng, dẫu trên tờ giấy ấy đã đọng vài nét bút, thì cũng
chỉ là những hồi ức tốt đẹp thời thành xuân.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Khương Nghiên Nghiên vừa gấp gáp chạy đến đây, cô ta vừa đến còn chưa kịp xuống xe đã nhìn thấy cảnh này trên
xe của Thẩm Giới.
Sự căm ghét của cô ta dành cho Ôn Ngôn ngày càng lớn, tại sao một người phụ nữ như Ôn Ngôn lại có thể qua lại với những người đàn ông cực phẩm như thế? Tại sao Mục Đình Sâm lại muốn
cưới một người phụ nữ như cô ta?!
Nghĩ đến đây, trong cơn điên tiết hai tay cô ta nắm
chặt vô lăng, đạp mạnh chân ga phía dưới.
Theo tiếng “rằm” năng hệ, chiếc xe của Thẩm Giới bị đụng phải xoay tròn trượt ra ngoài, va vào giàn hoa với tốc độ rất nhanh. Ôn Ngôn chỉ cảm thấy chân động dữ dội, đầu cô đập mạnh vào kính xe, lập tức trước mắt tối sầm mắt đi tri giác. Vào giây cuối cùng khi cô nhắm mắt lại, cô nhìn thấy khuôn mặt đầy oán hận của Khương Nghiên Nghiên qua
kính chắn gió.