Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng Lan Ninh truyền đến, giọng tiếng Anh tiêu chuẩn: “Xin chào, xin hỏi là ai vậy?”
Ôn Ngôn không định giao tiếp với bà ta bằng tiếng Anh: “Tôi là vợ của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn.”
Lan Ninh ngay lập tức chuyển sang tiếng Trung: “Ò… xin chào, không ngờ cô lại gọi cho tôi, là có chuyện gì sao?”
Ôn Ngôn cảm thấy kỳ lạ, Lan Ninh không phải là quen thuộc với Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh sao? Tại sao phản ứng đầu tiên của Lan Ninh không đề cập đến việc Mục Đình Sâm bị sát hại mà lại có thái độ bình thường như vậy? Hoặc là anh ta chưa biết về việc Mục Đình Sâm bị giết, hoặc là anh ta biết, đồng thời đứng về phía Kỷ Thừa Hoằng bên kia.
Cô ổn định lại tinh thần rồi nói: “Tôi vừa kiểm tra cỗ phần của Mục thị, cỗ phần của mẹ anh chiếm 5%.
Anh có định bán cỗ phần đi không? Nếu như anh dự định bán nó đi, có thể nào suy nghĩ tới việc bán cho tôi được không?”
Đầu dây điện thoại bên kia của Lan Ninh có chút ngập ngừng nói: “Tại sao tôi phải bán cổ phần? Đây là chuyện của mẹ tôi, tôi cũng không có quyền can thiệp vào.
Đợi một chút… là Mục thị đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Hay là… đơn thuần chỉ là chuyện cổ phần của tập đoàn Mục thị?”
Ôn Ngôn càng ngày càng cảm thấy anh ta căn bản không biết Mục Đình Sâm xảy ra chuyện, hít một hơi nói: “Mục Đình Sâm xảy ra chuyện rồi, anh không biết gì sao? Có người đang thu mua quyền sở hữu cổ phần, tôi nhất định phải bảo vệ Mục thị.”
Lan Ninh rất kinh ngạc: “Cái gì? Mục Đình Sâm xảy ra chuyện rồi? Sao lại có thể như vậy chứ? Sao tôi không nghe ai nói chuyện này cả? Tôi thực sự xin lỗi, ngày dự sinh của vợ tôi đã đến, tôi đang chuẩn bị cho việc sinh nở của cô ấy, lần này tôi về nước là cũng chuẩn bị chuyện chờ sanh này, tôi không biết chỗ các người đã xảy ra chuyện, tôi cũng không để ý đến thông tin liên quan, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhìn phản ứng của Lan Ninh, là thật sự không biết chuyện gì xảy ra, Ôn Ngôn thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Mục Đình Sâm gặp nạn khi đi ra ngoài biển, chìm thuyền, phà cứu hộ của bị người khác ác ý phá huỷ.
Người hại chết anh ấy có mục đích là có được Mục thị.
Nhưng tình tiết phức tạp tôi không tiện nói cho anh biết qua điện thoại… Anh gần đây có liên lạc với Kỷ Thừa Hoằng không? Anh ta biết chuyện này, hơn nữa anh ta còn khuyên tôi bán Mục thị đi, hai anh qua lại với nhau thân thiết như vậy, tôi còn tưởng là anh ta sẽ nói cho anh biết.”
Lan Ninh oán giận nói: “Lão Kỷ kia, thật là, chuyện quan trọng như vậy mà anh ta cũng không có nói cho tôi biết, tôi và anh ta cũng luôn lạc với nhau, tôi cũng không biết là tại sao anh ta lại không nói cho tôi biết.”
Ôn Ngôn xác nhận Lan Ninh thật là người ngoài cuộc, cũng không phải cùng một nhóm với Kỷ Thừa Hoằng, liền không che giấu nữa: “Lan Ninh, thực ra…người hại chết Mục Đình Sâm, chính là Kỷ Thừa Hoằng.
Xin lỗi anh, vừa nãy tôi không chắc anh với Kỷ Thừa Hoằng có phải là đứng cùng một tuyến đường hay không.
Nói tóm lại là, hiện tại tình thế phức tạp, tôi cũng không muốn kéo anh vào vũng bùn này, nhưng tôi hy vọng anh có thể bán cho tôi số cổ phần của mẹ anh, Mục thị đối với tôi: mà nói, thực sự rất quan trọng, đây là thứ tài sản duy nhất mà Mục Đình Sâm để lại.”
Lan Ninh lại kinh ngạc: “Cái gì? Làm sao có thể lão Kỷ? Ôn Ngôn có phải là cô có chỗ nào nhằm lẫn rồi không?”
Giọng nói của Ôn Ngôn có chút nghẹn ngào: “Không phải, chính là anh ta, chỉ là bây giờ tôi chưa thu thập đủ bằng chứng, không có cách nào tố cáo anh ta, điều duy nhất bây giờ tôi có thể làm là bảo vệ Mục thị.
Những người trên con thuyền đó, bao gồm cả hàng hóa đều chìm xuống, chỉ còn mình Diệp Quân Tước sống sót nên việc điều tra càng khó khăn hơn.
Đó là trước khi tàu ra khơi, tôi đã kiểm tra lại, không có vấn đề gì, rất có thể ai đó đã phá hủy phà cứu hộsau khi thuyền ra khơi, người khởi xướng cũng ở trên thuyền và cùng bị chìm, không có chứng cứ.
Tôi tìm anh chỉ là vì chuyện cổ phần, nếu như anh không đồng ý với cách làm của Kỷ Thừa Hoằng, thì hãy cứ giả vờ như là bản thân mình không biết gì, cũng không cần đề cập với anh ta, bây giờ anh ta cũng không biết là tôi cũng đang nghỉ ngờ anh ta, không, không chỉ là nghi ngờ, mà căn bản tôi cũng xác thực chính là anh ta rồi.”
Lan Ninh thở dài: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi không thể đi, nhưng tôi sẽ bàn bạc với mẹ tôi, cho dù không bán 5% vốn cổ phần thì cũng không thể giao cho Kỷ Thừa Hoằng, tôi với anh ta, không thể nào là người trên cùng một con đường.
Cô hãy chờ tin tức của tôi, ở đây tôi đã có kết quả rồi, sẽ liên hệ với cô trong thời gian sớm nhất.”
Cúp máy, Ôn Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may, Lan Ninh không cùng nhóm với Kỷ Thừa Hoằng.
Bị tình huống ép buộc, Ôn Ngôn không có thời gian do dự, nhanh chóng chuyển Mục thị thành tên của chính mình, mắt khoảng nửa tháng.
Phía bên Lan Ninh cũng truyền tin tới, cuối cùng cũng đã có người tìm đến mẹ anh ta, đối phương nói là tình hình của Mục thị bây giờ rất xấu, tốt hơn hết là loại bỏ cổ phiếu sớm, mẹ của anh ta cũng không có trả lời ngay lập tức, vẫn luôn quan sát tình hình của Mục thị.
Tiếp theo đó Lan Ninh liền tìm đến, mẹ của anh ta đồng ý bán số cỗ phần đó cho Ôn Ngôn.
Bây giờ đối với Ôn Ngôn mà nói, cuộc chiến cỗ phần này là cuộc chạy đua với thời gian, bây giờ công ty đã nắm trong tay dưới tên cô, sợ là đối phương sẽ thu thập cổ phần thành một phần và yêu cầu chia một lần, cô sở hữu càng nhiều cổ phần thì càng tốt, điều này sẽ không xảy ra.
Khi đó, anh ta buộc phải đi vào ngõ cụt.
Trong quá trình này, tiền chắc chắn là cần thiết, và nó là một phần lớn của các khoản chỉ tiêu, rất có khả năng đưa tới xoay vòng vốn mát linh.
Suy nghĩ hai ngày, cô quyết định bán căn nhà cũ Ôn gia, để ít nhất có thể phụ một ít, sẽ không đến mức chật vật như vậy.
Nhà cũ của Ôn gia một khi đã bán, căn bản là không có khả năng thu hồi lại, bởi vì người mua nhà cũ này, đều là người ôm ấp tình cảm, không thiếu số tiền đó, để giữ Mục thị, cô không tiếc bất cứ giá nào!
May mắn thay, cửa hàng đồ ngọt của cô đã bắt đầu kinh doanh trở lại và khoản đầu tư trước đó đang dần lấy lại vốn.
Mặc dù đối với sự việc lần này chẳng đâu vào đâu, nhưng ít nhất cũng không phải gửi tiền vào trong.
Vì gom góp có thể xoay vòng tài chính, cô liên tiếp bán bất động sản dư thừa mang tên Mục gia và những chiếc xe hơi mà Mục Đình Sâm đã sưu tầm.
Đến bây giờ cô mới thực sự nhận ra cái gì gọi là có tiền mới có niềm tin.
Cô bận rộn việc của cô, Kỷ Thừa Hoằng sau lưng cũng không thiếu việc bận, ngoài 77% vốn chủ sở hữu cô hiện đang nắm giữ, còn lại 23% là nằm trong tay của một người có tên Trì Cảnh Thâm, Trì Cảnh Thâm này, không cần phải nói, đó chính là “công cụ” của Kỷ Thừa Hoằng.
Kỷ Thừa Hoằng là người nỗi tiếng trong ngành có thể nói là không kém Mục Đình Sâm, nhân vật nỗi tiếng như vậy đương nhiên không muốn bị người khác nắm được, điển hình làm trinh nữ còn muốn lập đền thờ.
Sau khi Trì Cảnh Thâm thu gom được cổ phần, tất nhiên anh ta bắt đầu gây sóng gió, và yêu cầu hủy bỏ khoản đầu tư cổ phần với lý do tình hình hỗn loạn bây giờ của Mục thị.
Sau khi tính toán, đó không phải là một số tiền nhỏ, vượt xa sức tưởng tượng của Ôn Ngôn, những gì cô chuẩn bị trước đó vẫn còn kém xa.
Cô từ trước tới nay chưa bao giờ có khái niệm như vậy.
Cô cầm trong tay nhiều tiền như vậy, chuỗi tài trợ vẫn còn bị gảy.
Lúc này, Kỷ Thừa Hoằng lại tiếp tục và đóng vai nhân vật “người tốt”.
Trong văn phòng của Mục Đình Sâm, khi hai người gặp nhau, biểu hiện của Ôn Ngôn rất bình tĩnh: “Kỷ tiên sinh, anh thật sự là “liệu sự như thần”, bây giờ Mục thị thực sự rất khó khăn, chẳng trách anh khuyên tôi bán Mục thị sớm như vậy.”.