Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 923: Một Đêm Không Hề Yên Bình





Mục Đình Sâm bóp lấy trán, cảm thấy rất đau đầu: “Bà làm ơn hãy bình tĩnh lại một chút đi có được không? Tôi không hề rút người về, tôi và Diệp Quân Tước vẫn đang cho người đi tìm anh ta, chỉ là đổi một nhóm người mới đi tìm mà thôi, Kỷ Thừa Hoằng sớm đã biết rõ tình hình của chúng tôi rồi, bà cho là bà có thể nghĩ đến được thì tôi không nghĩ đến được sao? Bây giờ thời gian rất gấp rút, tôi đã rất sót ruột lắm rồi, bà cũng đừng có mà làm loạn lên nữa.

Khương Nghiên Nghiên nếu mà không làm bậy vào đúng cái thời điểm quan trọng như thế này thì căn bản là sẽ không có nhiều phiền phức như vậy.

Cái gì mà gọi là còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện chứ? Cô ta vẫn còn là đứa bé ba tuổi à? Bà cưng chiều như thế nên cũng chả trách cô ta làm ra những chuyện như vậy, may là Ôn Ngôn không hề lớn lên bên cạnh bà!”
Nói xong, Mục Đình Sâm đi lên tầng, căn dặn với vệ sĩ ở ngoài cửa là không được phép để cho Trần Hàm ra ngoài.

Nếu như Trần Hàm làm chuyện ngu xuẩẫn thì đến lúc đó tình hình sẽ chỉ trở nên nghiêm trọng hơn mà thôi.

Cách trời sáng vẫn còn chưa đến mười mấy tiếng đồng hò, mười tiếng đồng hồ này rất quan trọng, Mục Đình Sâm thay một bộ quần áo rồi một mình lái xe đi ra ngoài, đêm nay sẽ là một đêm không hề yên bình.


Trước khi đi, anh cầm theo điện thoại của Ôn Ngôn, Kỷ Thừa Hoằng luôn dùng số điện thoại của Ôn Ngôn để liên lạc, phòng khi anh không ở bên cạnh thì Kỷ Thừa Hoằng lại liên lạc với Ôn Ngôn, Ôn Ngôn thì bị Trần Hàm khiến cho đầu óc rối bời, sợ là không còn tâm tư nào để đối phó với anh ta, rất dễ xảy ra chuyện không hay.

Sau khi dỗ Tiểu Đoàn Tử ngủ xong, Ôn Ngôn quay về phòng ngủ nằm, trở mình rất lâu vẫn không cách nào ngủ được.

Cô cứ nhắm mắt lại là lại nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Trần Hàm, rõ ràng là cô không hề làm gì sai, tại sao lại đổ hét lỗi lầm lên đầu của cô? Cô thật sự căm ghét cảm giác bị người khác “trói buộc” này.

Đột nhiên, cửa phòng bị người khác mở ra một khe nhỏ, má Lưu đứng ở ngoài cửa nói khẽ: “Ngôn Ngôn, con ngủ chưa?”
Ôn Ngôn trả lời: “Chưa ạ, con không ngủ được.”
Má Lưu thở dài, đẩy cửa đi vào, ngồi xuống mép giường: “Má đến nói chuyện với con nhé, má biết là trong lòng con đang rất khó chịu, đừng để mọi chuyện trong lòng thì sẽ càng thấy khó chịu hơn đấy, thế thì không ngủ được là đúng rồi.

Thiếu gia bây giờ cũng không có ở nhà, có má ở cùng với con.”
Ôn Ngôn ngòi dậy, lấy gối đệm ra sau lưng: “Má Lưu, má thấy chuyện này có phải là lỗi của con không?”
Má Lưu lắc đầu: “Con thì có lỗi gì chứ? Khương Nghiên Nghiên quay về Đề Đô mới gọi điện thoại cho con, con cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô ta, cô ta muốn gì thì mọi người cũng đều hiểu rõ cả, đổi lại là má thì má cũng sẽ không để cho cô ra đặt chân vào cửa.

Cô ta cũng chỉ là tỏ ra ngoan ngoãn mà thôi, so với trước đây thì cũng chẳng khác gì cả, căn bản là bản tính như thế rồi.

Con chẳng phải là ngay lúc đó đã nói cho Trần Hàm biết việc cô ta quay lại đây rồi sao? Trong điện thoại Trần Hàm cũng chẳng hề yêu cầu con phải đảm bảo an toàn của cô ta mà? Không cần biết là trách bản thân Khương Nghiên Nghiên, hay là trách Kỷ Thừa Hoằng, đều không thể nào trách con được.”
Ôn Ngôn cúi đầu xuống, tâm trạng rất buồn rầu: “Nhưng mà…
tại sao trong lòng con lại vẫn cảm thấy có chút áy náy chứ?

Trước vấn đề mạng sống của người khác, con không nên nhỏ mọn như thế, kể cả là có đón Khương Nghiên Nghiên về đây, đợi Trần Hàm đến đón cô ta đi thì cũng được, bây giờ mọi chuyện trở thành thế này, tuy rằng mọi người cảm thấy không phải là lỗi của con, về bản chất thì cũng không có liên quan gì đến con máy, nhưng mà Trần Hàm thì không cho là thế, mẹ cũng nghe thấy bà ấy nói những gì rồi đấy, Khương Nghiên Nghiên mà chết thật thì bà ấy sẽ hận con suốt đời.”
Má Lưu nắm lấy tay của cô, an ủi nói: “Đừng có nghĩ nhiều như thế, hai người đã không hề có liên hệ gì trong bao nhiêu năm, bà ta có hận con thì làm sao? Sau này cũng đâu phải là con sẽ sống với bà ta cả đợi đâu.

Lúc nãy bà ta ở dưới tầng lên cơn điên, thiếu gia còn cãi nhau với bà ta mấy câu, thiếu gia là muốn bảo vệ con đấy, còn những chuyện khác thì con đừng có mà nghĩ nhiều nữa.

Con nhìn con xem, đã bị giày vò thành như thế nào rồi? Mau đi ngủ đi, không việc gì mà không ngủ được cả, sống hay là chết đều là số mạng của Khương Nghiên Nghiên, thiếu gia và Diệp Quân Tước đều đã tận lực rồi, tối muộn như thế này mà còn đích thân đưa người đi tìm Khương Nghiên Nghiên nữa, có người sẽ lo, con cứ yên tâm đi ngủ đi.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Má Lưu, má cũng đi nghỉ sớm đi.”
Ở một nơi khác thì Diệp Quân Tước đang đưa người tìm kiếm ở một thôn làng hẻo lành khu ngoại ô, trong làng này không có đèn đường, đường thì cũng nhấp nhô không hề bằng phẳng, thế nên cả đoàn người đều phải xuống xe đi bộ vào trong làng.

: Nếu như Kỷ Thừa Hoằng ở trong làng này thì tiếng động của ô tô nhất định sẽ bị lộ.

Dưới ánh trăng, cả ngôi làng như chìm trong bóng tối, không có một nhà nào là đèn sáng cả, giống như là một “ngôi làng mà”
đã lâu không có người sinh sống vậy.

Ngoài thỉnh thoảng có tiếng sủa của chó hoang trong làng ra thì không hề có động tính nào khác cả, bọn họ đông người, tiếng bước chân đi vào trong làng cũng nghe thấy rất rõ.

Diệp Quân Tước vẫy tay ra hiệu cho mọi người tản ra hành động, như thế thì tiếng bước chân sẽ không tập trung vào một chỗ, thế nên âm thanh cũng nhỏ hơn rất nhiều, theo như điều tra của mấy ngày hôm nay thì Kỷ Thừa Hoằng đúng là ở trong này, chỉ là không biết đã di chuyển đi chưa, hiện giờ không còn thời gian nữa rồi, chỉ còn cách còn nước còn tát, nhanh chóng hành động mà thôi.

Trước đó, Diệp Quân Tước đã gửi tin nhắn cho Mục Đình Sâm, nói anh đừng có lái xe vào trong làng, đi cũng phải nhẹ chân một tý, hoàn cảnh ở đây quá yên lặng, Kỷ Thừa Hoằng lại vô cùng cảnh giác, không cẩn thận thì sẽ để anh ta chạy thoát mật.


Diệp Quân Tước một mình men theo một con đường nhỏ đi sâu vào trong làng, chỉ có thể dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại chiếu sáng, đột ngột, anh dẫm phải một thứ gì đó mềm mềm, giống như là động vật sống, anh liền nhanh chóng nhảy lùi ra theo phản xạ, rút súng chĩa xuống dưới chân, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra đấy là một người đàn ông say rượu đến bắt tỉnh, bị anh dẫm vào như thế mà cũng chỉ cụng cựa vài cái, miệng thì không biết đang lẫm bẩm cái gì, trông có vẻ là đã say bí tỉ.

Anh cau mày đá gã say rượu một cái rồi tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên lại nghe thấy gã say rượu lầm bằm nói: “Nhiều muỗi quá đi…có nhà mà không được về, mẹ nó chứ… chỉ trả có một ít tiền như thế, không đủ để ông đây đi vi vu…”
Diệp Quân Tước liền đứng khựng lại, quay người đi đến ngồi xốm xuống bên cạnh gã say rượu, vỗ vào mặt gã say rượu đó vài cái.

Gã say rượu lơ mơ mở hai mắt ra, cười rất ngờ nghệch hỏi: “Cậu cũng muốn… cũng muốn thuê nhà của tôi à… Giá cả mà cao một tý thì tôi sẽ đồng ý.

Cái người trước đó… ợ…quá là… quá là nhỏ mọn… cả cái làng này chỉ có mỗi nhà tôi có người ở, chỉ có nhà tôi… là vẫn còn có điện nước, không thuê nhà của tôi… thì cũng chẳng có chỗ nào khác cả…”
Diệp Quân Tước nhìn hoàn cảnh quanh đây, người bình thường thì ai lại đến đây thuê nhà cơ chứ? Vừa hẻo lánh, hoàn cảnh lại vừa tồi tàn, quanh đây cũng không có khu công nghiệp nào lớn cả, hoàn toàn là ở trạng thái bỏ hoang, người thuê nhà mà gã say rượu này nói không chừng chính là Kỷ Thừa Hoằng!
Anh móc ra một tệp tiền trong ví ra vứt lên người gã say rượu: “Nói cho tôi biết người thuê nhà của anh trông như thế nào?”
Gã say rượu nhìn thấy tiền, hai mắt lập tức sáng rực lên, giống như là đã tỉnh rượu không ít: “Không… không biết, không nhìn kỹ, đội mũ, đeo khẩu trang, đặc biệt cao và vạm vỡ.”
Đặc điểm này rất giống với Kỷ Thừa Hoằng, Diệp Quân Tước vội vàng hỏi tiếp: “Nhà của anh ở đâu? Người đó đã đi chưa?
Mau đưa tôi đi đến đó!”
ị F Gã say rượu loạng choạng đứng dậy, miệng thì căn nhăn nói không rõ: “Chính là… ở phía trước… chưa đi đâu, lúc nãy tôi quay về, muốn ngủ một giấc… kết quả là bị đuổi ra ngoài, anh ta… anh ta không chịu trả thêm tiền, tôi không có tiền ra ngoài đi chơi nữa.

Lúc đến đây… anh ta chỉ có một mình, lúc nãy thì có thêm một cô gái nữa, trông cũng rất là xinh đẹp, anh nói xem, hai người thuê nhà thì có phải là phải trả thêm tiền không? Anh ta không chịu nói lý lẽ, lại còn đánh người nữa, thật là quá đáng…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.