Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 93: Người Lạ Quen Thuộc Nhất



Trên tầng 46 của tòa nhà Mục thị, thư ký Ngải Lệ của Mục Đình Sâm lấy hai đôi dép đi trong nhà đặt trước mặt họ: “Mời thay giày.”

Lý Ly thành thật thay giày, Ôn Ngôn thì lờ qua luôn. Đương nhiên trước khi vào phòng làm việc cô vẫn gõ cửa, nghe thấy Mục Đình Sâm đồng ý mới đẩy cửa tiến vào. Cô đến để ký hợp đồng, không phải để cãi nhau.

“Mục tổng, đây là hợp đồng do công ty chúng tôi soạn ra. Anh có thể “6é cần phải ký vội. Lát nữa cùng nha từ cân nhắc.” Ôn Ngôn máy móc nói.

Cô đứng thẳng, môi nở nụ cười nhẹ, ngoại trừ việc không thay giày, thì hoàn toàn không tìm ra được sơ hở.

Mục Đình Sâm tựa lưng vào ghế chăm chú nhìn đống tài liệu mà cô đưa, cô hơi ngạc nhiên trước vẻ cần thận chăm chú của anh. Vốn dĩ tưởng anh sẽ gây khó dễ cho cô, bây giờ có vẻ như anh thực sự không để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến, mặc dù cô không hiểu tại sao anh cứ phải để cô ký hợp đồng.

Một lúc sau, anh đóng tài liệu lại, để sang một bên: “Không có vấn đề gì, ăn cơm rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”

Nói xong, anh đứng dậy mặc chiếc áo vest đang treo ở lưng ghế, Ngải Lệ rất tự nhiên bước tới giúp anh chỉnh cổ áo, thao tác khéo léo như vợ chồng đã kết hôn nhiều năm.

Ôn Ngôn dời tầm mắt đi chỗ khác, tự dưng cảm thấy cảnh tượng này thật chướng mát…

Tất cả những chuyện diễn ra Lý Ly đều nhìn thấy, cô không nhịn được liếc nhìn Ngải Lệ thêm vài lần nữa, người phụ nữ xinh đẹp với thân hình nóng bỏng không chê vào đâu được, nhưng giúp tổng tài chỉnh y phục trước mặt tổng tài phu nhân thì không thích hợp đúng không?

Trên đường đến nhà hàng, Ôn Ngôn đi cùng Lý Ly, Mục Đình Sâm và Ngải Lệ đi cùng nhau, từ đầu đến cuối chỉ đưa theo thư ký.

Lý Ly không nhịn được hỏi Ôn Ngôn: “Cô không cho rằng thư ký có quan hệ không bình thường với Mục tổng sao? Tôi không phải nhiều chuyện, cô cẩn thận thì tốt hơn.”

Ôn Ngôn hờ hững nhún vai: “Không quản được, không muốn quản.”

Chỉ ngắn gọn sáu chữ, tưởng như không màng tới, thật ra bất lực biết bao nhiêu? Bên ngoài anh có bao nhiêu phụ nữ, cô hoàn toàn không biết, chỉ riêng Khương Nghiên Nghiên đã muốn nửa cái mạng của cô, thử hỏi cô có thể làm gì?

Lý Ly im lặng không tiếp tục hỏi, chỉ là cảm thấy Ôn Ngôn có chút đáng thương.

Ôn Ngôn nhìn ra suy nghĩ của Lý Ly, không khỏi nở nụ cười: “Cảm thấy tôi đáng thương sao? Không, tôi không đáng thương chút nào. Tôi dễ dàng có được thứ mà người khác muốn cũng không có được. Có gì để đáng thương đâu?”

Lý Ly cũng cười với cô: “Đúng vậy, kiểu đàn ông như Mục tổng, có người phụ nữ ở bên ngoài cũng chẳng có gì lạ. Quan trọng nhất cô vẫn là Mục phu nhân. Khi đó, một câu nói của cô trong công ty đã gây sóng gió lớn như vậy, mà vẫn ở yên trên vị trí này không hề lung lay, quả thực không hề đáng thương, còn làm người khác ao ước. Họ đều thắc mắc tại sao cô không hề có thân thế gì phía sau, Mục Đình Sâm tại sao lại muốn lấy cô. Cả thế giới đều biết rằng cô đội mũ xanh cho anh ta mà anh ta cũng không ly hôn.”

Ôn Ngôn thích sự thẳng thắn của Lý Ly, nói năng thẳng thắn, không quanh co lòng vòng, âm dương quái khí, hỏi lại một câu: “Chị cũng tò mò sao?” Lý Ly thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò.”

Ôn Ngôn dừng một chút nói: “Người như anh ta, trong mắt sao có thể chứa được hạt cát? Trừ phi trong mắt vốn dĩ không có cát. Tôi không có thân thế gì, thậm chí dáng vóc mặt mũi cũng không đặc biệt xuất sắc.

Về phần tại sao anh ta muốn cưới tôi, cho tới bây giờ, tôi cũng không hiểu, nên không thẻ trả lời chị. ”

Lý Ly trầm tư một chút rồi nói: “Tôi nghĩ căn bản là không có chuyện cắm sừng, quả nhiên. Cảnh giới của cô không phải người bình thường có thể đạt được. Nếu là người khác đã ở nhà hưởng thụ lâu rồi, cô vẫn còn đi làm nuôi bản thân.”

Ôn Ngôn cười không nói lời nào, xe nhanh chóng đến nhà hàng. Sau khi xuống xe, hai người ngầm ăn ý nhau nở nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự cùng Mục Đình Sâm bước vào nhà hàng.

Sau khi đến phòng riêng, Lý Ly lấy thực đơn từ người phục vụ đưa cho Mục Đình Sâm: “Mục tổng, anh gọi món nhé.”

Mục Đình Sâm không nhận thực đơn, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nói: “Để Ôn Ngôn gọi món, cô ấy biết tôi ăn gì không ăn gì.”

Lý Ly sững sờ, lập tức bừng tỉnh, đưa thực đơn cho Ôn Ngôn: “Cô gọi đi.”

Ôn Ngôn liếc nhìn Mục Đình Sâm, muốn gọi tất cả những món anh không ăn, nhưng nghĩ tới đang bàn chuyện hợp đồng, không thẻ lộn xôn, vì vậy mà vắt óc gọi tất cả những món anh thích ăn trong trí nhớ của cô, và cả rượu.

Khi từng món ăn được dọn ra, nụ cười trên khóe miệng Mục Đình Sâm ngày càng sâu, khiến người ta như có gió xuân.

Ôn Ngôn có chút nghi hoặc, hôm nay anh uống nhằm thuốc sao? Dù biết anh đang diễn kịch trước mặt người khác, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Sau khi quan sát một hồi, cô đã tìm ra manh mối, cho dù anh có cười bao nhiêu đi chăng nữa, thì đôi mắt của anh lúc nào cũng như đang bao phủ một lớp băng, không chút cảm xúc, hôm nay trong ánh mắt có ý cười… Trong cả bữa ăn, anh cũng không hề làm gì khó dễ,

ngược lại còn khiến Ôn Ngôn vui buồn thất thường. Với lại hợp đồng đã được ký kết, suôn sẻ đến mức cô cảm thấy không chân thực chút nào.

Lúc ra khỏi nhà hàng khoảng 8 giờ tối, mùa này gió đêm vẫn còn hơi lạnh, Lý Ly hỏi: “Ôn Ngôn, cô có về với Mục tổng không?”

Không đợi Ôn Ngôn lên tiếng, Mục Đình Sâm liền nói: “Cô ấy là phu nhân của tôi, tất nhiên cô ấy sẽ cùng tôi về, Ngải Lệ, để quản chế Lý đưa cô về.” Ngải Lệ gật đầu, cùng Lý Ly lên xe.

Mục Đình Sâm hôm nay có chút không bình thường, Ôn Ngôn tất nhiên không dám cùng anh về. Đợi Lý Ly và Ngải Lệ đi rồi, cô thẳng thừng nói: “Được rồi, không còn ai nữa, anh không cần phải giả bộ tử tế như Bồ Tất”

Mục Đình Sâm liếc nhìn Trần Nặc trên ghế lái và nói: “Anh ta không phải là người sao?” Ôn Ngôn cứng họng một hồi, Trần Nặc vô tội bị vạ lây, đừng nói là bao nhiêu khó chịu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi, có phải Mục Đình Sâm đang nói đùa không… Trong xe, Mục Đình Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi, phảng phất như đang vô cùng mệt mỏi.

Ôn Ngôn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy rất yên bình, thậm chí còn có chút nhớ Bánh Trôi, không biết nó đã ăn chưa? Ở sân sau có lạnh không? Nhạc chuông dồn dập làm gián đoạn suy nghĩ của cô, không phải điện thoại của cô mà là của Mục Đình Sâm.

Mục Đình Sâm nhắm mắt trả lời điện thoại: “Alo?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng điệu õng ẹo của Khương Nghiên Nghiên: “Anh Đình Sâm, anh đang làm gì vậy? Hôm nay là sinh nhật của em, anh quên rồi sao? Em đang ở quán bar Không Độ, anh đi cùng em được không? Em đã nói với bạn bè là anh sẽ đến, anh nhất định sẽ đến chứ?”

Ôn Ngôn theo phản xạ nắm chặt lấy một góc y phục, nhưng không nghe thấy tiếng của Mục Đình Sâm. Cô quay đầu lại nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn cô…

Ánh mắt của hai người chạm nhau, thoáng dừng lại vài giây, Mục Đình Sâm bỗng nhiên nói: “Tôi mệt, không đi đâu, quà sinh nhật tôi gửi cô sau.”

Nói xong liền cúp điện thoại, lạnh nhạt bỏ điện thoại sang một bên.

Trở về Mục trạch, Ôn Ngôn còn không kịp vào nhà, đi thẳng ra sân sau xem Bánh Trôi, hỏi má Lưu hôm nay Bánh Trôi ở nhà có ngoan không.

Mục Đình Sâm dừng lại xem cảnh này, Ôn Ngôn ôm Bánh Trôi lại, bộ dạng thích đến không chịu nồi, một lúc lâu mới vào nhà.

Lúc ngủ, hai người cùng nằm trên một giường, nhưng dường như không ai có mong muốn nói chuyện, người lạ thân quen nhất, chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi.

Ngay khi Ôn Ngôn chuẩn bị ngủ, Mục Đình Sâm đột nhiên nói: “Còn đau không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.