Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 933: Bức Ảnh Biến Mắt





Mặc dù cô nói thì nói như vậy, Mục Đình Sâm luôn cảm thấy nội tâm cô không phải nghĩ như vậy, hiện tại quả là ở: giữa không biết nên làm sao.

Cuối cùng, anh thở dài: “Được rồi, hi vọng trong lòng em cũng nghĩ như vậy, tóm lại… mọi việc dễ thương lượng, nêu có chuyện gì em đều có thể bí mật nói với anh, chúng ta tận lực không… xung đột với tiểu dì, được không? Em là người phụ nữ của anh, anh chắc chắc là hướng về em, nhưng dì là dì nhỏ của anh, anh rất kính trọng dì ấy.”
Ôn Ngôn nhíu mày nói: “Hừ, em đã nhìn ra, rồi, được rồi, anh đừng khó tính cằn nhằn nữa, đi nói chuyện với dì nhỏ đi, chút nữa dì lại tìm anh đấy.

Em không quá am hiểu cách ở chung với trưởng bồi, sau này anh đừng tạo cơ hội cho em đơn độc chung đụng với dì nữa, nhất là đi ngủ với dì, toàn bộ thần kinh của em đều căng cứng rồi… Cuối cùng em cũng có thể cảm thận được tình cảnh của Đường Xán rồi, mỗi ngày đều ở trong nhà mẹ vợ vội vã cuống cuồng, vì Từ Dương Dương không nỡ đi, hiện tại mẹ anh ấy còn nhảy ra nữa, quả thật là…”
Mục Đình Sâm đáp, sau đó liền đi xuống lầu.

Đêm nay cũng là mưa to không ngừng, nương theo sắm sét vang dội, An Tuyết Ly cũng không gọi Ôn Ngôn đi ngủ cùng nữa.


Tối nay Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn hai người có chút quá “tận hứng”, đến đêm khuya mới yên tĩnh.

Sau khi Mục Đình Sâm ngủ, Ôn Ngôn có chút khát, liền đi xuống lầu tìm nước uống, trên đường về phòng ngủ, mơ hồ thấy cửa thư phòng nửa mỏ, cảm thấy nghỉ hoặc, bình thường cửa thư phòng đều là đóng.

Cô đi lên trước muốn thuận tay khép cửa lại, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người, giống như là An Tuyết Ly, dì hơn nửa đêm ở thư phòng làm cái gì? Còn không bật đèn.

Xuyên qua ánh sáng ở hàng lang, cô trông thấy An Tuyết Ly đưa lưng về phía cửa đứng trước kệ sách, trong tay giống như cầm thứ gì, iồng như là một tắm hình.

Chẳng lẽ là hơn nửa đêm hoài niệm, đi lật hình cũ sao? Trong thư phòng có để chút ảnh cũ của bố mẹ Mục Đình Sâm.

Cô vừa nghĩ như vậy, lại thấy tay An Tuyết Ly dùng lực, ảnh chụp trong tay bị vò thành một nắm, mặc dù thấy không rõ biểu lộ An Tuyết Ly, nhưng là từ lực tay có thể thấy được, tuyệt đối là mang theo phẫn hận, mà lại là phẫn hận cực điểm!
Ôn Ngôn rất hiếu kì ảnh chụp bị vòng thành một đồng đầy là ai, nếu như là bố mẹ Mục Đình Sâm, sao dì lại làm như vậy?
Ôn Ngôn giả vờ như không nhìn thấy bắt cứ thứ gì, rón rén trở về phòng.

Sáng ngày thứ hai, An Tuyết Ly nhìn qua rất bình thường, giống như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra vậy.

Ôn Ngôn thừa dịp tất cả mọi người ăn điểm tâm ở dưới lầu, vụng trộm đến thư phòng, trải qua một phen kiểm tra, cô phát hiện tối hôm qua ảnh bị hủy là hình kết hôn của bố mẹ Mục Đình Sâm, ảnh chụp vốn là ở trong khuôn, bây giờ đến khuôn cũng không thấy, trong thùng rác cũng không có, hơn phân nửa là bị An Tuyết Ly xử lý xong rồi.

Cô suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra được An Tuyết Ly tại sao phải làm như vậy, đây không phải là chị gái và anh rễ của An Tuyết Ly sao? Nếu như An Tuyết Ly có hận với bố mẹ Mục Đình Sâm, vậy tại sao chỉ đối tốt với duy nhá Mục Đình Sâm như vậy? Càng nghĩ cô càng cảm thấy không đúng lắm… Cô muốn lập tức nói chuyện này cho Mục Đình Sâm, hỏi một chút lúc trước An Tuyết Ly có phải là có gì không thỏa mái với bố mẹ anh, lại một mực không tìm được cơ hội thích hợp, phần lớn thời gian An Tuyết Ly đêu ở bên cạnh Mục Đình Sâm, cô thực sự không tiện hỏi.


Tận tới đêm khuya tan làm về nhà, thời điểm Mục Đình Sâm tắm rửa, cô mới tìm được khe hở: “Em nói anh nghe một chuyện…”
Mục Đình Sâm cởi quần áo một nửa, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: “Chuyện gì phải thế thần thần bí bí như thế?
Không thể chờ anh tắm xong sao?”
Ôn Ngôn một mặt nghiêm túc: “Em nói nghiêm túc, hôm nay anh chưa đến thư phòng, không phát hiện có ảnh chụp không thấy đúng không? Em nhớ có một tấm hình kết hôn của bố mẹ anh… ảnh chụp không thấy nữa.

Tối hôm qua nửa đêm em xuống lầu uống nước, trông thấy dì nhỏ lấy ảnh từ trong khuôn ra vò nát, hôm nay đi xem, ảnh chụp và khung hình đều không thấy.

Em không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút, có phải là dì nhỏ của anh có khúc mắc gì với bố mẹ anh không?”
Mục Đình Sâm nhíu mày: “Không thể nào… anh không biết chuyện của bọn họ, nhưng từ thái độ của dì với anh mà nói, chắc là dì không có khúc mắc gì với bố mẹ anh dâu, cho dù có, ghi hận đến bây giờ sao? Không sao, anh đi hỏi dì chút.”.

Truyện Thám Hiểm
Ôn Ngôn trừng mắt: “Hỏi thế nào? Nói là nửa đêm em trông thấy dì vụng trộm vò nát ảnh cho hả giận hả? Hỏi dì chuyện gì xảy ra? Có phải anh bị ngốc không thế? Đừng liên lụy đến em, lúc hai người đơn độc trò chuyện bóng gió nói đi.

Người ở cạnh anh nhiều người trở mặt thành thù như vậy, em sợ là dì nhỏ ôm mục đính trở về tìm anh, nếu không vì cái gì nhiều năm như vậy không gặp mặt, trở về còn thân cận như vậy với anh? Anh chỉ là con trai của chị, cũng không phải là con trai ruột của dì, dì ở tuổi này cũng có con ruột đúng không? Con của mình không thương yêu, chạy tới yêu thương anh, ít nhiều có chút quái dị.

Nhất là sau khi dì làm thế với ảnh chụp của bố mẹ anh, em lo lắng không biết có phải dì vì chuyện gì… cố ý tiếp cận anh, làm gì anh.

Anh có thể nói em nghỉ thần nghi quỷ, nhưng em chỉ là đang trần thuật sự thật mà thôi.

Dù sao dì cũng thân thiết với anh như vậy, thân thiết có hơi quá mức, họ hàng nhiều năm không gặp như vậy.


Mặc kệ có thân thiết đến đâu, nhiều năm không liên lạc không gặp mặt, quan hệ không phải sẽ đều nhạt như nước sao?”
Nghe cô kiểu nói này, trong lòng Mục Đình Sâm cũng hơi nghi hoặc một chút, đúng vậy, mặc dù trong lòng của anh là rất kính trọng An Tuyết Ly, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là bởi vì vẻ ngoài của An Tuyết Ly và mẹ tương tự nhau, là chị em ruột, cũng là dì nhỏ của anh.

Nhưng chung quy là nhiều năm không gặp, ngoại trừ kính trọng ra, ngẫu nhiên anh cũng sẽ không thích ứng với nhiệt tình của An Tuyết Ly, An Tuyết Ly quá tốt với anh…
Lúc ăn cơm tối, Mục Đình Sâm ở trên bàn ăn hỏi An Tuyết Ly: “Dì nhỏ, sau khi dì trở về cháu còn chưa từng nghe dì nhắc đến người nhà của dì, bọn họ không có ý định về nước sao?”
Thần sắc An Tuyết Ly cứng đờ: “Với dì mà nói, người nhà của dì, chỉ có cháu.”
Lời này sao lại làm Ôn Ngôn cảm thấy chói tai như thé, cái gì gọi là người nhà chỉ có Mục Đình Sâm? Ôn Ngôn là vợ.

Mục Đình Sâm, Tiểu Đoàn Tử là con trai Mục Đình Sâm, nói về người nhà cũng nên bao gồm cô và con trai chứ?
Chỉ tính Mục Đình Sâm là được rồi? Chẳng trách cô cảm thấy bị An Tuyết Ly xa lánh, sự thật đang bày ở trước mắt đây.

Mục Đình Sâm nhìn Ôn Ngôn một chút, sắc mặt hơi xấu hổ: “Cái kia… cháu chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
An Tuyết Ly nâng khóe môi: “Không sao, dì lẻ loi một mình về nước, tất cả mọi thứ liên quan đến dì, dì không muốn nói, cháu cũng không cần thiết biết.”
Ôn Ngôn xen vào nói: “Không thể nào? Dì nhỏ đến nước ngoài nhiều năm như vậy, hẳn là có con chứ? Sao lại lẻ loi một mình?”
Con ngươi An Tuyết Ly giống như là cất giầu nước đọng, nhìn không ra gợn sóng: “Không có.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.