Ôn Ngôn trở nên tỉnh táo: “Anh đang hỏi phương diện nào?”
Anh nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, sau một hồi im lặng, chỉ nghe Ôn Ngôn hờ hững nói: “Vết thương do tai nạn xe đã lành, phẫu thuật sảy thai cũng thành công, hết đau từ lâu rồi. Khương Nghiên Nghiên bây giờ vẫn cùng đám bạn bè vui vẻ trong quán bar. Chắc cô ta không bị thương trong vụ tai nạn xe đó phải không?”
Mục Đình Sâm không nói thêm nữa, cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.
Ngay sau đó, tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của Ôn Ngôn vang lên, anh giúp cô đắp chăn xong, cũng nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, Mục Đình Sâm tỉnh dậy với cảm giác như bị đạp lên người, rõ ràng có một vật nặng đang di chuyển trên người mình, vừa mở mắt ra thì phát hiện đó là Bánh Trôi! Thân hình trắng trắng và tròn trịa di chuyển trên người anh, hai bàn chân trước của nó đang… dẫm lên ngực anh?
Anh đến thở mạnh cũng không dám, cẩn thận từng chút một đưa tay ra khều chăn Ôn Ngôn, cố gắng đánh thức cô dậy xử lý cái đống trên người, nhưng động tác của anh không có lực, toàn thân giống như không còn sức loay hoay máy lần cô vẫn chưa tỉnh dậy.
Anh chậm rãi đưa tay lên, muốn vỗ võ vào mặt cô, khi lướt qua trước ngực cô, anh đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay khẽ chạm vào, anh như đông cứng, hơi thở chậm lại…
“Meo meo.” Tiếng kêu khe khẽ của Bánh Trôi làm Ôn Ngôn mở mắt ra, nhìn thấy Bánh Trôi dẫm lên ngực Mục Đình Sâm, đầu óc cô bỗng tê liệt, đợi đến khi phản ứng lại mới vội vàng đứng dậy ôm nó bé ra ngoài.
Mục Đình Sâm rút tay về, cái chạm vừa rồi vẫn lưu lại chút ấm áp… Ôn Ngôn không hề phát hiện ra vừa rồi tay của Mục Đình Sâm đặt ở trên ngực cô, khi cô mang Bánh Trôi trở về sân sau, cô bất đắc dĩ nói: “Mày đó nha, thật sự không sợ chết rồi. Anh ta không thích mày, sao mày lại cứ dính lấy anh ta như vậy?”
Sau khi hỏi xong, cô thấy Bánh Trôi im lặng. Đối với động vật, suy nghĩ của chúng rất đơn giản. Đẻ lấy lòng ai đó, nếu người đó đối xử tốt với nó, tự nhiên nó sẽ gần gũi, hoặc nếu… không tốt với nó, thig nó cần lấy lòng… Vì như vậy nó mới có thể được nuông chiều và không bị bỏ rơi.
Hóa ra trước đây… cô cũng hèn mọn và đáng thương như Bánh Trôi… Cho dù Mục Đình Sâm có ghét cô chăng nữa, cô vẫn cố gắng hết sức đẻ lấy lòng anh… chỉ là bây giờ, không cần thiết nữa.
“Bánh Trôi à… Đừng tới gần anh ta, anh ta sẽ không thích mày đâu, néu làm như vậy nữa, anh ta sẽ đuổi mày đi đó, biết không? Mày cứ ngoan ngoãn ở trong sân, sân lớn như vậy, có hoa cỏ, còn có bể bơi… đừng đến gần bể bơi, té ngã sẽ chết đuối, nghe không?” Cô nói.
Hôm nay là thứ bảy, cô không cần đến công ty, có thể cùng Bánh Trôi chơi cả ngày ở nhà.
Bánh Trôi không thể vào nhà, nên cô ngồi trên ghế ở sân sau ôm Bánh Trôi phơi nắng và đọc sách. Cũng coi như là trời yên biển lặng.
Hôm nay gió hơi mạnh, cho dù có nắng nhưng vẫn có chút lạnh.
Cô đắp một chiếc chăn mỏng, gió lạnh vẫn chui vào từ cổ áo, cô muốn vào nhà, nhưng không nỡ để Bánh Trôi ở ngoài một mình.
Nếu Mục Đình Sâm ra ngoài, cô có thể mang nó vào nhà, nhưng anh vẫn chưa bước xuống cầu thang từ sáng đến giờ…
Trong thư phòng, Mục Đình Sâm gọi má Lưu đến trước mặt: “Cô ấy sẩy thai chưa được một tháng, tại sao lại ở trong sân hóng gió?”
Má Lưu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh có chút cáu kỉnh: “Có gì cứ nói thẳng là được.”
Má Lưu mới dám nói: “Phu nhân thích con mèo, cậu lại không cho mèo vào nhà, cô ấy chỉ có thể ở sân chơi với nó. Ngày thường cô ấy không có đủ thời gian để quan tâm nó, không dễ dàng gì mới có một buổi cuối tuần nghỉ ngơi, cô ấy nhất định sẽ ôm không rời tay…
Bà cũng không dám nói quá thẳng thắn, sự thật nếu như không có Mục Đình Sâm ở đây, Ôn Ngôn cũng sẽ không ngốc đến mức hóng gió lạnh ngoài sân.
Làm sao mà Mục Đình Sâm lại không hiểu ý? Anh mắp máy môi nói: “Lát nữa tôi sẽ đi ra ngoài. Trưa nay tôi không về ăn cơm. Khoảng bốn giờ chiều sẽ về.”
Má Lưu vội vàng giúp anh chuẩn bị quần áo đẻ thay đi ra ngoài, xong xuôi mới ra sân sau: “Ngôn Ngôn, Thiếu gia sắp ra ngoài rồi, 4 giờ chiều mới về nhà. Đừng ở ngoài hóng gió nữa. Con chưa tới một tháng, sau này bị di chứng thì phải làm sao!”
Ôn Ngôn hạ giọng nói: “Con đi vào trước, đợi anh ta đi rồi, má Lưu giúp con mang Bánh Trôi vào nhà nhé.”
Má Lưu gật đầu, trong lòng không khỏi vui mừng, điều mà bà vui mừng không gì khác ngoài việc cảm thấy Mục Đình Sâm bắt đầu quan tâm đến Ôn Ngôn, trước đây anh chưa bao giờ nói với người làm khi đi ra ngoài, huống chỉ là khi nào anh sẽ quay lại. Đến chuyện có về nhà ăn tối hay không cũng chỉ là nhất thời quyết định gọi điện thoại về nhà. Hôm nay bắt thường rõ ràng là để Ôn Ngôn và Bánh Trôi “chiếm địa bàn”.
Khi Mục Đình Sâm mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, anh chợt nhớ ra thứ thuốc mà Ôn Ngôn đã uống sau lưng anh, phản ứng thai nghén khi có bầu của cô anh coi là bệnh dạ dày. Cô nói dối anh cũng không bóc trần ra… Khi đó cô không chịu uống thuốc là vì đứa bé trong bụng sao? Cô không phải không quan tâm đến đứa nhỏ…
Ma xui quỷ khiến anh mở ngăn tủ cô cất thuốc, có hai lọ thuốc nhỏ trong đó, một lọ rỗng còn một lọ vẫn hơi đầy, đều là thuốc bổ thai, nhưng giờ không cần nữa. Nghe thấy tiếng bước chân có người lên lầu, anh đóng ngăn kéo lại giả vờ xoay người mở cửa đi xuống lầu, thấy Ôn Ngôn đang đi tới, bước chân anh cũng chậm lại.
Nhận ra được hành động của anh, Ôn Ngôn cũng bước chậm lại, tò mò nhìn anh, dường như chờ anh mở lời.
“Mèo… không được đưa vào nhà.” Anh nói. *Ờ.” Cô đã sớm đoán được những gì anh nói. Sau khi xác định xe của anh đã rời khỏi nhà, má Lưu mới mang Bánh Trôi vào nhà, Ôn Ngôn ôm Bánh Trôi, trong lòng thầm chửi, không cho cô mang vào nhà, cô cứ mang!
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô đặt Bánh Trôi xuống nghe điện thoại, là Trần Mộng Dao gọi: “Tiểu Ngôn, cậu đang làm gì vậy? Có rảnh ra ngoài đi dạo không?”
Ôn Ngôn do dự một chút nói: “Mình không muốn đi ra ngoài lắm. Hay là cậu qua nhà mình chơi đi? Mục Đình Sâm bốn giờ chiều mới về, chỉ có mình ở nhà thôi.”
Trần Mộng Dao nghĩ đến Ôn Ngôn sảy thai chưa được một tháng nên cô đồng ý: “Được thôi, cơ thể của cậu bây giờ không thích hợp để đi lung tung. Để mình qua, đợi mình.”
Bốn mươi phút sau, một chiếc taxi dừng ở ngoài cổng Mục trạch gia, khu này toàn những người giàu có sống, hiếm thấy người ta đi taxi đến đây, vệ sĩ ở cổng Mục trạch gia có chút kỳ quái.
Cũng may Ôn Ngôn đã đánh tiếng trước, khi Trần Mộng Dao xuống xe, vệ sĩ liền mở cửa.
Ôn Ngôn bề Bánh Trôi ra đón: “Dao Dao, sao hôm nay lại muốn tìm mình vậy? Cậu không ở nhà nấu cơm cho mẹ sao?”
Trần Mộng Dao thở dài: “Vào trong rồi nói, giờ mình một bụng đầy ấm ức, nhắc đến mẹ liền thấy tức giận…” Hai người vào phòng khách ngồi xuống, má Lưu bưng trà nóng lên: “Cô Trần, mời uống trà.”
Trần Mộng Dao gật đầu cười, ánh mắt rơi vào Bánh Trôi trên tay Ôn Ngôn: “Cậu nuôi mèo khi nào vậy? Tròn vo như vậy, có ôm được không?”