Xem cách lý giải của Diệp Quân Tước, Khúc Thanh Ca chỉ là thuận miệng nói.
Nếu như chuyện đèn xuống đất là do người khác làm, vậy đó là ai vậy? Mục đích làm như vậy là cái gì? Giết… Mục Đình Sâm sao?
Nghĩ tới đây, cô hít vào một ngụm khí lạnh: “Quân Tước, dù sao thì cũng là anh trai anh, anh đừng chỉ khoanh tay đứng nhìn.”
Diệp Quân Tước nhíu nhíu mày: “Ai thừa nhận anh ta là anh trai anh? Chính anh ta còn không mở miệng, anh bận tâm cái gì? Chuyện này người bị thương lại là dì nhỏ của anh ta, anh ta không thể không tra đi? Nhưng mà… đều qua lâu như vậy, kết luận cuối cùng lại là ngoài ý muốn?
Nói không chừng thật sự chỉ là ngoài ý muốn thì sao?
Chuyện đã qua rồi, không đáng để lật lại nữa, nếu em không yên lòng, có thể nhắc nhở Ôn Ngôn một chút.”
Khúc Thanh Ca lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, sau khi điện thoại kết nối cô cũng không trực tiếp đi vào vấn đền, đầu tiên là nói vài câu việc nhà, mới giả bộ như lơ đãng hỏi trận sự cố kia: “Dì nhỏ của anh trai thế nào rồi?”
Đầu bên kia thoại, Ôn Ngôn đi đến nơi không có người mới trả lời: “Đùi phải bị phế, sau này không thể khôi phục, nhưng chỗ khác thì không sao.”
Khúc Thanh Ca nhìn Diệp Quân Tước một chút, lại hỏi tiếp: “Sao đèn lại đột nhiên rơi xuống như thế? Sân bãi Mục thị hình như vẫn luôn có định đĩ? Bình thường mà nói đèn dạng này đều thường không đổi, hẳn là vô cùng kiên cố, đèn này rơi xuống có chút kỳ lạ… bên đó anh trai đã tra rõ chưa? Chỉ là ngoài ý muốn sao?”
Chuyện đã qua khá lâu, Ôn Ngôn cũng không nghĩ gì khác: “Hình như kết luận cuối cùng chính là, không phải chứ, chẳng lẽ lại có người cố ý sao?” Nói xong, cô đột nhiên cảm thấy là có chút không thích hợp, lúc trước cô không để ý phương diện sân khấu catwalk, không biết là tình huống như thế nào, hiện tại nghe Khúc Thanh Ca nói đèn ở đó đều là có định, đèn không thường thay đổi, rất có đạo lý, không có lý do gì đang êm đẹp đèn lại rơi xuống.
Khúc Thanh Ca cũng sợ là mình đa nghỉ: “Thế hả… chỉ là tôi có chút lo lắng, cho nên tùy tiện hỏi một chút, sợ có người động tay động chân sau lưng, còn may lần này anh trai không sao, may mà có dì nhỏ của anh ấy, chỉ là về sau chân dì nhỏ không thẻ tốt rồi, thật đáng tiếc.
Cô đang bận saơ? Vậy cô bận tiếp đi, lúc nào có đó cùng nhau ăn cơm.”
Cúp điện thoại, Ôn Ngôn trầm tư một lát, vụng trộm gửi cho Mục Đình Sâm một tin nhắn, đẩy anh từ bên cạnh An Tuyết Ly ra.
Sau khi An Tuyết Ly xảy ra chuyện cô quá bận rộn chăm sóc, căn bản không chú ý cuối cùng chuyện giải quyết như: thế nào, đúng thời điểm hỏi một chút.
Chờ Mục Đình Sâm từ sân trở lại trong phòng, cô lôi anh đến một bên hỏi thăm: “Sự cố kia của dì nhỏ giải quyết như thế nào?”
Cô nhắc đến sự kiện đó, lông mày Mục Đình Sâm liền không có cách nào giãn ra: “Sao lại hỏi đến vấn đề này?
Kết luận là do ngoài ý muốn, nếu không còn có thể thế nào? Sân bãi là Mục thị mua, cho nên trách nhiệm là anh, hiểu không? Đồi lại người ngoài, không riêng tiền thuốc men, còn phải theo quy định bồi thường một khoản tiền, bởi vì người bị thương là dì nhỏ, cho nên chuyện tương đối dễ giải quyết, không nhiều tranh chấp như vậy.”
Ôn Ngôn thăm dò truy vấn: “Anh không có… tra xem thêm có phải ngoài ý muốn hay không sao? Ý của em là, loại vật như đèn, làm sao lại tùy tiện rơi xuống? Sân bãi nhà mình nhất định đồ cũng sẽ không rẻ, cái gì cũng là tốt nhất, bất luận là chất lượng đèn hay là phương diện trang hoàng kiên cố, đúng không? Đèn trong nhà chúng ta nhiều năm như vậy cũng chưa từng rơi, vậy không phải là rất kỳ lạ sao?”
Mục Đình Sâm phát giác được trong lời nói của cô có chuyện, nhìn chằm chằm cô ngay thẳng nói: “Nếu em có cách nghĩ gì thì trực tiếp nói ra đi, từ khi dì nhỏ xảy ra chuyện, anh ngoại trừ bận bịu chuyện của công ty, còn phải bận bịu chuyện của dì, thực sự không có rảnh suy nghĩ chuyện kia cuối cùng có phải là ngoài ý muốn hay không, chí ít từ mặt ngoài nhìn qua chính là ngoài ý muốn.
Có đôi khi là tai họa trời giáng… không phải thì sao lại trùng hợp như vậy? Không thể bởi vì từng xảy ra chuyện, liền trở nên nhạy cảm như vậy, luôn cảm thấy là có người.
đang giở trò.”
Ôn Ngôn nhàn nhạt thở dài: “Là Thanh Ca, cô ấy vừa mới gọi điện thoại cho em, em cảm thấy cô ấy đang nhắc nhở em cái gì.
Em cũng chỉ là nói cho anh nói mà thôi, nếu anh thực sự không có thời gian, cũng không cần đi kiểm tra, chuyện này cứ như vậy qua đi.
Em nghĩ chuyện này dù sao cũng liên quan đến anh và dì nhỏ, chân dì nhỏ bởi vậy cũng tàn phế… nhỡ đâu có người muốn hại anh, không thể bỏ qua được, đề phòng lần sau, không phải sao?”
Đột nhiên, An Tuyết Ly dùng gậy đi đến, dùng giọng điệu nói đùa: “Các cháu đang nói chuyện gì? Nói sao lại nói sau lưng dì?”
Mục Đình Sâm đi lên trước đỡ An Tuyết Ly đến ghé sa lon phòng khách ngồi xuống: “Không có, có thể có chuyện gì không nói được với dì chứ? Chúng cháu đang thảo luận đêm nay ăn gì.
Dì nhỏ, tối nay dì muốn ăn gì? Cháu bảo nhà bếp làm.”
An Tuyết Ly nghĩ nghĩ, nói: “Ăn bò bít tết đi, rất lâu không ăn rồi, Ôn Ngôn, không có vấn đề gì chứ?”
Ôn Ngôn không biết An Tuyết Ly hỏi cô là có dụng ý gì khác không, chuyện ăn gì từ trước đến nay cô đều rất tùy ý, bình thường phòng bếp làm cái đồ ăn gì cô cũng không hỏi, coi như không muốn ăn, cô cũng không thể nói ra đi: “Cháu ăn gì cũng được, tùy ý đi.
Mọi người trò chuyện, cháu đưa Tiểu Đoàn Tử đi ngủ trưa.”
Chờ Ôn Ngôn lên lầu, An Tuyết Ly chợt thở dài.
Mục Đình Sâm lo lắng hỏi: “Sao thế dì nhỏ?”
An Tuyết Ly ngước mắt yếu ớt nhìn anh: “Thật có lỗi, Đình Sâm, dì vừa về nước liền thêm phiền toái lớn như vậy cho cháu, còn bắt Ôn Ngôn ở bệnh viện chăm sóc dì lâu như vậy, khẳng định nó cũng mệt chết rồi.
Cũng trách dì, cái tính tình này của dì, người bình thường chịu không được, Ôn Ngôn sau lưng có phàn nàn gì với cháu không?”
Mục Đình Sâm đối với An Tuyết Ly toàn là áy náy: “Dì nói gì vậy? Sao lại gọi là đem phiền phức cho cháu? Di bị thương cũng là bởi vì cứu cháu, là cháu nên cám ơn dì.
Chúng cháu chăm sóc dì là chuyện nên làm, cô ấy không có oán giận gì, cũng không có phàn nàn gì với cháu, dì nói đùa: “Các cháu đang nói chuyện gì? Nói sao lại nói sau lưng dì?”
Mục Đình Sâm đi lên trước đỡ An Tuyết Ly đến ghé sa lon phòng khách ngồi xuống: “Không có, có thể có chuyện gì không nói được với dì chứ? Chúng cháu đang thảo luận đêm nay ăn gì.
Dì nhỏ, tối nay dì muốn ăn gì? Cháu bảo nhà bếp làm.”
An Tuyết Ly nghĩ nghĩ, nói: “Ăn bò bít tết đi, rất lâu không ăn rồi, Ôn Ngôn, không có vấn đề gì chứ?”
Ôn Ngôn không biết An Tuyết Ly hỏi cô là có dụng ý gì khác không, chuyện ăn gì từ trước đến nay cô đều rất tùy ý, bình thường phòng bếp làm cái đồ ăn gì cô cũng không hỏi, coi như không muốn ăn, cô cũng không thể nói ra đi: “Cháu ăn gì cũng được, tùy ý đi.
Mọi người trò chuyện, cháu đưa Tiểu Đoàn Tử đi ngủ trưa.”
Chờ Ôn Ngôn lên lầu, An Tuyết Ly chợt thở dài.
Mục Đình Sâm lo lắng hỏi: “Sao thế dì nhỏ?”
An Tuyết Ly ngước mắt yếu ớt nhìn anh: “Thật có lỗi, Đình Sâm, dì vừa về nước liền thêm phiền toái lớn như vậy cho cháu, còn bắt Ôn Ngôn ở bệnh viện chăm sóc dì lâu như vậy, khẳng định nó cũng mệt chết rồi.
Cũng trách dì, cái tính tình này của dì, người bình thường chịu không được, Ôn Ngôn sau lưng có phàn nàn gì với cháu không?”
Mục Đình Sâm đối với An Tuyết Ly toàn là áy náy: “Dì nói gì vậy? Sao lại gọi là đem phiền phức cho cháu? Di bị thương cũng là bởi vì cứu cháu, là cháu nên cám ơn dì.
Chúng cháu chăm sóc dì là chuyện nên làm, cô ấy không có oán giận gì, cũng không có phàn nàn gì với cháu, dì thoải mái tinh thần, tĩnh dưỡng tốt đi.”
“Nó thật sự không phàn nàn gì với cháu? Không phải là cháu đang giấu diếm đi? Đây là chuyện thường tình, nó oán trách cũng không có gì, có chuyện gì không dám nói vói dì nhỏ chứ? Dì đối xử với nó cũng không tốt, nó phàn nàn là bình thường.
Dù sao nó cũng là người ngoài, không giống như cũng ta có quan hệ máu mủ chém không đứt, dì cũng không yêu cầu nó phải làm cái gì quá cao.” Lúc nói chuyện An Tuyết Ly mỉm cười, che dấu sắc xảo rất khá, tựa như là đang nói đùa vậy, làm cho người ta nghe có không thỏa mái cũng không có ý định tức giận.
Thế nhưng trong lòng Mục Đình Sâm vẫn cấn đến khó chịu, trong câu chữ An Tuyết Ly đều là xa lánh đối với Ôn Ngôn, anh biết, dăm ba câu không thay đổi được thành kiến tồn tại cia An Tuyết Ly với Ôn Ngôn, anh từng thử, hiện tại vẫn thế, cho nên anh mệt mỏi không thay đổi lập trường của bà với Ôn Ngôn nữa, chỉ có thể tận lực phòng ngừa nói chủ đề này với An Tuyết Ly: “Cô ấy thật sự không phàn nàn gì, công ty của cháu còn có việc, cháu đi trước một chuyến, buổi tối cháu sẽ về sớm một chút.
Trong nhà có nhiều người giúp việc, dì có cần gì thì có thể nói với bọn họ.”.