Một ngày u ám như mọi ngày, trên đường đi về, May chợt bị một bàn tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào vai.
- Ai vậy? Du?
Đó là vì bàn tay đó rất lạnh nên cô cứ nghĩ là Du. Nhưng khi quay người ra phía sau thì bản thân mới nhận ra rằng mình đã sai.
- Anh... là ai?
- Giống Nam Phong! - Một giọng nói lạnh lùng không chút hơi ấm.
- Vậy anh là...
- Thứ ấy!
- Thế anh... đến đây làm gì?
- Nam Phong nhờ tôi đến đây để nói lại lời chào sau cuối.
- Ý anh là sao?
- Cậu ta đã đau lòng lắm. Phải mất một thời gian để Phong có thể đưa ra quyết định hoá kiếp cho mình.
- Vậy là... cậu ấy sẽ biến mất mãi mãi sao? - May run run.
- Không phải biến mất mà đó là giải thoát. Để một linh hồn có thể biến đổi thành một người hoàn toàn mới, một cuộc sống mới.
Câu nói làm May hụt hẫng, cô im lặng.
- Nam Phong muốn nói rằng cậu ta yêu cô nhiều lắm. Nhưng cô lại... Vì thế nên cậu ta quyết định giải thoát cho chính mình.
- Không có... Tôi không muốn cậu ấy phải biến mất đâu mà! - May hét lên. - Tôi yêu Du, yêu Nam Phong nhiều lắm!
- Chính cô. Chính cô đã khiến cậu ta như vậy! Cát bụi rồi cũng trở về với cát bụi thôi. Hahaha!
Tiếng cười man rợ, đánh xoáy vào trong tâm trí của May làm cô giật mình tỉnh giấc. Đã nửa đêm. Sao dạo này trong giấc mơ luôn xuất hiện hình ảnh của cậu? Dáng vẻ đáng thương kia như muốn trách cứ May, khuôn mặt tức giận của cậu luôn vọng mãi câu hỏi: "Vì sao chị lại vô tình đến thế?" May lại khóc, tiếng nức nở chỉ đủ để một mình cô nghe:
- Du, thực xin lỗi! Chị thực sự rất yêu em mà...
Là giấc mơ hay chính là những điều thực sự mà May đang phải đối diện?
*
Du là mối tình đầu của May, dù chỉ là một quãng thời gian cực ngắn nhưng cũng không phủ nhận được là bản thân cô đã yêu cậu, thật nhiều. Đã không ít lần May ước rằng phải chi cậu là một người bình thường thì có phải tốt hơn không? Cái nắm tay đầu tiên cũng dành cho cậu, cái ôm đầu tiên cũng dành cho cậu. Dường như, một khoảng rất lớn trong tim cô là nơi chứa đựng tình cảm dành cho Du mất rồi.
Minh An, một chàng trai thật ấm áp. Nhưng thật tiếc là May không có cách nào để đáp lại tình cảm đó của cậu. An vẫn luôn đối xử tốt với cô, dù biết rằng chỉ là đơn phương vô ích nhưng sao cậu vẫn luôn ở bên May những lúc thế này, chấp nhận bản thân chỉ là một người bạn tốt.
*
Tập tễnh đi trên đường, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về trong May. Trên con đường quen thuộc này, đã có biết bao lần cô cùng Du đi qua. Những lúc đó sao mà thật vui vẻ, hạnh phúc đến thế? Nó khiến cho tim cô càng thêm đau nhói. May ước gì có thể quay ngược thời gian, trở về với những khoảnh khắc bên nhau bình dị ấy.
Bỗng trời mưa, cơn mưa đến vào lúc này liệu có đúng lúc không? Nó có thể cuốn trôi đi giúp những nỗi đau trong lòng cô lúc này không? May oà khóc nức nở. Vì sao? Lúc trước May chỉ cho rằng việc để Du hoá kiếp là điều tốt nhưng chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ rời xa cô, sẽ rời đi mãi mãi nơi này. Điều đó thật quá khó khăn để May có thể chấp nhận nó.
Cô gái nhỏ đáng thương ấy đã ngã bệnh. Bị sốt cao và ngủ mê man. Một phần là do ngấm quá nhiều nước mưa, phần khác là do... vết thương lòng quá lớn.
Hai cô bạn thân luôn túc trực ở bên để chăm sóc cho May. Trông cô thật yếu ớt và mệt mỏi. Và đã không ít lần họ vô tình nghe được trong cơn mê man kia, tiếng cô gái nhỏ khe khẽ gọi tên cậu:
- Về với chị đi... Du! Đừng đi mà...
- Chắc May đang nhớ cậu nhóc kia đấy!
- Không ngờ cậu ấy lại lụy tình như vậy!
Có tiếng thở dài tiếc rẻ. Việc chăm sóc cho May đã khiến cho hai cô bạn thấm mệt rồi. Họ tranh thủ lúc cô ngủ say thì cũng bắt đầu đi nghỉ. Lúc này cũng đã hơn 11 giờ đêm.