Vài ngày sau đó, May đã đỡ hơn rất nhiều. Cô có thể đi học, hồn nhiên và vui cười trở lại như ngày nào...
- Hãy đoán xem ta là ai? - Thấy Du đang đứng nhìn vu vơ, cô liền chạy đến bịt mắt cậu lại.
- Là chị May! - Du nói và cầm chặt tay cô.
- Bị phát hiện mất rồi! Sao em biết là chị nhỉ?
- Chứ còn ai vào đây nữa? Lớn rồi mà cứ như con nít ấy!
- Thế mới hợp với em chứ.
- Chị vừa nói gì vậy?
- Ơ không... Chị muốn đi chơi!
- Lại đánh trống lảng nữa rồi đấy.
*
- Làm gì mà trông chị cười tươi thế kia?
- À... Chị đang nghĩ là nếu dẫn người yêu của mình đi dạo trên con đường này thì chắc là thích lắm!
- Ai là người yêu của chị thế? - Du hỏi và hồi hộp chờ đợi.
- Chưa, chị chưa có người yêu. - May lè lưỡi, bình thản trả lời.
- Đáng ghét! Mà không phải con đường này chị đi học mỗi ngày sao?
- Ừ thì... chị thích nói vậy đấy! Hôm nay thấy nó lạ hơn, được không? - Cảm giác bị trả đũa lại đối với May thật đáng ghét.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng tắt dần nơi phía cuối chân trời. May gối đầu lên chân cậu, ngắm bầu trời lấp lánh ánh sao. Du khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài, phảng phất mùi hoa cỏ của cô, nhẹ nhàng nói:
- Chị có nghe nói về truyền thuyết hồn ma tan biến khi nguồn năng lượng cạn kiệt dần chưa?
- Là sao nhỉ? - Hồn May đang chu du ở nơi nào đó bị câu nói của cậu làm cho thức tỉnh.
- Vì do ở lại dương gian quá lâu, nên linh hồn phần nào cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Ơ... Vậy làm thế nào để nhận ra điều đó?
- Em cũng chỉ là nghe kể thôi. Hình như khi đó hồn ma sẽ như bức màn sương ấy, yếu ớt lắm!
- Vậy là những linh hồn ấy sẽ tan biến đi sao? - May trố mắt nhìn, có chút khó hiểu.
- Nếu cứ để như vậy thì sẽ không quá 3 ngày. Trừ phi...
- Trừ phi gì?
- Cho hồn ma ấy uống máu người! - Du nói và chợt rùng mình như muốn doạ cô.
- Sao? Ghê vậy á? - May có chút giật mình, tròn mắt.
- Nhưng đó chỉ là truyền thuyết thôi, em chả tin đâu! - Du phá lên cười.
- Ừ, chị cũng nghĩ vậy!
- Ngày mai học xong là kì nghỉ Giáng sinh rồi. Chị được nghỉ học đúng không? Đi chơi với em nhé!
May nhận ra thái độ thật lạ lùng của Du khi cậu nói ra câu đó. Nhưng thôi, bản thân cô nghĩ chắc là do mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Nên May chỉ im lặng, gật đầu đồng ý.
Hôm nay, vì sao Du lại kể cho cô nghe câu chuyện kì lạ này?
*
Như đã định, hôm sau cậu đến đón May và chở cô ra bãi biển họ đã đi lần trước. Tuy trong lòng có chút khó hiểu nhưng cô biết nếu hỏi thì sẽ không hay. Thôi thì đành im lặng. Chẳng phải đây là điều May luôn mơ ước hay sao? Suy nghĩ nhiều thế làm gì? Lại được ở bên nhau rồi, thật tốt.
Tuy May cùng cậu chỉ đơn giản là chạy dọc theo bờ biển để đón những cơn gió biển mạnh mẽ ùa vào nhưng sao vẫn thấy ấm áp, yên bình đến thế? Đang lúc thật vui, thật hào hứng thì:
- Du! Em làm sao vậy? - May hốt hoảng chạy lại khi thấy Du suýt chút nữa thì đã ngã xuống nước.
- Em thấy hơi chóng mặt tí! - Du ôm đầu.
- Có sao không? - Cô định đưa tay cầm lấy bàn tay Du thì bỗng nhiên bị cậu gạt phắt ra.
- Đừng chạm vào người em lúc này!
- Sao thế Du? Chị chỉ định... - May có phần run run.
- Em... xin lỗi! - Du nói và chạy nhanh vào trong.
- Chắc chắn là có chuyện gì rồi. - Thái độ vừa rồi của Du làm cô có một linh cảm không tốt.
Rốt cuộc thì số phận còn định thử thách họ thêm điều gì nữa đây?