Đêm Giáng sinh đã đến, cậu bày rất nhiều thứ ra giường May. Nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, Du nói:
- Đầu tiên là món mì Ý, cái món mà lần đầu tiên em làm cho chị ăn đấy, nhớ không?
- Sao lại không nhớ? Lúc ấy chị còn không nỡ ăn nữa mà. - May mỉm cười.
- Vậy chị ăn đi. Lần này em sẽ đút lại cho chị! - Du cuộn mì vào nĩa, đưa cho cô - Há miệng ra nào!
- Oa, mùi vị vẫn như ngày nào ha...
- Vậy thì ăn nhiều một chút!
- Có phải hôm nay là ngày cuối cùng của em rồi không? - Câu hỏi của cô làm Du chết lặng.
- À... Ừm... Còn bánh kem nữa này. Trông chúng ngon quá chị nhỉ? - Du cố tình lảng đi.
- Em đừng như thế, nói chị nghe đi! - May nắm lấy tay cậu, rưng rưng.
- Nếu đúng như vậy thì sao hở chị?
- Thì... À! Chị có thứ này cho Du nè. - May nói và lấy từ trong ba lô ra một sợi dây chuyền màu nâu đeo vào cổ cậu.
- Ôi, đẹp quá đi mất! May tặng cho em à? - Cậu cầm mặt dây chuyền lên xem - Nó có chữ "M S2 D" này.
- Tặng em, của chị tự làm đấy. Kỉ niệm để kiếp sau em nhớ đến chị. - May hồn nhiên nói.
Du giật mình, bản thân thấy có lỗi với cô quá. Vậy là cô tin lời nói của cậu là thật sao? Tin vào việc cậu sẽ còn nhớ đến May ở kiếp sau à? Bây giờ Du không thể dập tắt hy vọng cuối cùng của cô bằng việc thú nhận lời cậu nói lúc trước chỉ là giả tạo được. Nên cậu tự hứa với bản thân rằng nếu có kiếp sau, thì nhất định, nhất định phải nhớ đến May. Nhất định cậu phải tìm lại cô cho bằng được.
Ăn xong chiếc bánh kem thì thời gian của Du cũng sắp hết. Người cậu lạnh dần, lạnh đến mức như một tảng băng. Nhưng rồi...
- Để chị cầm tay em một lúc nhé?
- Đừng! Nó lạnh lắm. May sẽ không chịu nổi mất. - Du từ chối ngay.
- Chị không sợ đâu! - May cầm lấy tay cậu và giật mình vì nó lạnh hơn cô nghĩ.
- Thế nào, lạnh lắm đúng không? Vậy thì đừng nắm nữa, nha chị! - Du nói như nấc nghẹn.
- Không! Chị muốn cầm lấy nó. Đừng từ chối chị nữa, được không Du? - Rồi May ôm chầm lấy cậu sau đó.
Làm sao Du có thể nói "Không!" được đây? Cậu không nỡ để May thất vọng thêm một lần nào nữa nên đã vòng tay ôm chặt lấy cô. Cả hai đang xúc động chẳng thể nói nên lời.
Sau đó, cậu đỡ May nằm lại giường. Bàn tay vẫn đan lấy bàn tay, thật chặt. Giọng Du lạc hẳn:
- May hứa là sẽ không khóc nhé! Được không? Em sẽ không thể yên tâm ra đi khi thấy chị buồn đâu!
- Được! Chị hứa...
- Một lát nữa, dù cho xảy ra chuyện gì thì chị cũng cứ nhắm mắt lại. Đừng nhìn gì hết, nha!
- Nhưng tại sao?
- Cứ làm theo lời em, đừng hỏi mà!
- Ừ, chị biết rồi...
- May này, chị quan trọng với em lắm đấy biết không?
- Em cũng thế. Cảm ơn vì em đã đến với chị. Cho dù nó thật ngắn ngủi, nhưng chị... - May bỗng trở nên ấp úng.
- Chị làm sao? Nói em nghe xem nào!
- Chị yêu em! - May nói thật rõ to.
Du giật mình, rồi cậu mỉm cười vì hạnh phúc:
- Cuối cùng thì May cũng chịu nói ra điều đó rồi sao?
- Chị nghĩ là em biết nên không cần phải nói ra đâu, nhỉ? - May cầm tay cậu đặt lên nơi có trái tim mình.
- Em biết chứ, người chị ấm quá! Cả trái tim chị nữa, thật nhẹ nhàng và thuần khiết biết bao... - Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp đập nơi trái tim của cô gái nhỏ.
- Chị yêu em cũng nhiều như em yêu chị vậy, thật đấy!
- Em tin chị mà! - Có câu nói này của cô, Du đã mãn nguyện lắm rồi.
May nhìn cậu, nhìn linh hồn của cậu đang dần trong suốt như màn sương đêm. Cô khóc, khóc không phải vì sợ Du mà là sợ cho điều gì đó sắp xảy ra sẽ mang cậu đi xa, mãi mãi.