Dường như Du đưa cô ra khỏi khu trường học rồi. Qua cả khu phố lớn ồn ào, tấp nập của thành phố ngàn hoa. Đến một bãi biển vắng lặng, Du phanh xe lại, nói:
- Đến rồi.
- Oa, đẹp quá ! - May mở cửa xe chạy ngay ra ngoài.
Cả hai cùng nhau nô đùa trên bờ biển. Bãi biển trong xanh, dịu mát đến vô cùng như thể hôm nay là dành riêng cho họ vậy.
Chiều đến, khi chơi đùa đã thấm mệt, May và cậu cùng ngồi xuống ngắm hoàng hôn:
- Chị thích nơi này chứ?
- Ừ.
- Trông chị đáng yêu quá. Lúc này càng dễ thương hơn. - Du cười.
- Em lại thế nữa...
- Thế không nói vậy nữa! À mà... Chị thích điều gì ở đây?
- Mây! Những đám mây hoàng hôn trên kia thật đẹp. - May ngước nhìn lên cao.
- Thế thì nằm xuống đây! Chứ nhìn như vậy thì mỏi chết. - Du nói và chỉ vào chân cậu.
- Có được không đấy?
- Không muốn thì thôi vậy. - Du lảng đi.
- Ơ... thì... để chân như như thế thì làm sao mà nằm được? - May thật xấu hổ, quay mặt đi.
- Thì này! - Du duỗi thẳng chân ra.
May nằm xuống thật. Phải nói là lấy hết can đảm mới có thể hành động như thế. Và rồi, May ngắm nhìn những đám mây trên cao kia. Có lúc, cô khẽ nhắm mắt lại khi có bàn tay Du chợt vuốt tóc cô. Dịu dàng.
- Du ơi...
- Gì đó chị?
- Em như thế này bao lâu rồi?
- Hai năm hơn rồi ạ.
- Thế sao em không đi? Ý chị là đi hoá kiếp ấy.
- Em cũng đã từng đi. Nhưng em còn vướng một số chuyện gút mắc ở đây. Chưa giải quyết hết thì chưa đến thời điểm để hoá kiếp chị à.
- Thế có gọi là may mắn không nhỉ?
- Có thể. Biết đâu em lại có cơ hội gặp được một người khiến em ở lại thì sao?
- Thế đã gặp chưa?
- Rồi! Em đã gặp một cô gái rất dễ thương nha. Người đó không hề sợ khi biết em là ma luôn đấy.
- À... Vậy hả?
- Trái lại, cô ấy còn cho em một cảm giác rất an toàn, chị ạ!
Đang nói, Du bỗng im lặng nhìn xuống May:
- Sao mà chị nhìn em ghê thế? Em nói có gì sai à?
- Ơ, không! Chị có biết Du đang nói đến ai đâu nào? - May ngây ngô đáp.
- Trời ạ, chị là đang ngốc hay giả vờ ngốc vậy? - Du tức tối - Còn cười nữa à? Người em nói là chị đấy!
- Sao? Nãy giờ là em đang nói chị đó hả?
- Chứ chị nghĩ là ai vào đây?
May mỉm cười làm Du không thể nào giận cô được nữa rồi. Cậu nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ của May:
- Đáng ghét thật!
*
- Du này, nói cho chị biết em bao nhiêu tuổi rồi?
- 15 rồi ạ. Từ đó không thay đổi nữa...
- Nhưng em biết lái xe á?
- Chút chút thôi. Vì đây là loại xe mới nên em tập lái đến trường và mất mạng.
- Trời ạ...
- Cũng tại tính công tử, hay đua đòi của em mà ra.
- Đáng đời em, cho chừa đi!
- Chị...
- Ơ... Xin lỗi, chị lỡ lời.
Du bỗng đỡ May ngồi dậy. Cậu đứng lên và bỏ đi ra xa, May chạy theo gọi lớn:
- Này Du! Chị xin lỗi mà.
Du vẫn lặng đi, không nói gì. Gọi mãi mà cậu vẫn không quay lại làm May cứ chạy dọc theo bờ biển. Nhưng rồi cô vấp phải một vật gì đó và ngã xuống. Du hốt hoảng chạy lại:
- May! Chị có sao không? - Du nhìn vào bàn chân đang chảy máu của May.
- Tại em đấy. Ai bảo đi nhanh quá làm gì? - May đấm liên tục vào ngực Du và oà khóc.
- Tại em muốn suy nghĩ một lúc. Đau lắm sao? - Du lo lắng hỏi.
- Để chị ngã như vầy mà nói... - May đang nói thì Du bỗng cúi xuống hút máu độc từ chân cô.
- Này, em làm gì đấy?... Trời! - May hoảng hốt khi thấy Du ngước mặt lên với cái miệng đầy máu.
Du nhả chỗ máu trong miệng ra ngoài và nói:
- Chiếc vỏ sò đó có độc. Không hút máu độc bỏ đi, để cho chết à?
- Ơ...
- Ơ gì mà ơ? Giờ biết lấy gì băng bó lại cho nó ngừng chảy máu đây?
Du bắt đầu nhìn xung quanh rồi cậu đứng dậy, cởi chiếc áo thun đang mặc trên người ra. Sau đó dùng răng cắn và xé thành một miếng băng garô dài. Thế là cậu ngồi xuống, cẩn thận băng lại vết thương cho May.
- Ơ... - May vẫn đang há hốc mồm kinh ngạc.
- Gì mà nãy giờ cứ ngạc nhiên hoài vậy? Nhớ bữa sau đền cho em cái áo đấy!