Hứa Trác Tuyệt hôm, nay không có tâm trạng, sáng nay đến công ty đã không vui rồi, đọc tin nhắn của Hứa Tuệ Lâm liền cảm giác như có mây đen xung quanh, tâm tình làm việc không có, chưa đến bốn giờ chiều đã bỏ về, không đúng, là đi mua đồ về lấy lòng.
Hôm nay trước khi bỏ đi, có người đã kịp nán lại chỗ thư kí, hỏi một số câu tựa như:
"Phụ nữ lúc giận thì nên mua cái gì?"
Hoặc là:
"Trang sức có được không? Hay là thẻ?"
Kết quả sau một hồi dò la, cuối cùng có người cũng đã biết nên làm cái gì rồi.
"Cậu trai trẻ, mua hoa tặng bạn gái đúng không?"
"Không phải!"
"Không phải? Vậy là tặng mẹ đúng không?"
Hứa Trác Tuyệt liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh, hơi cau cau mày, anh ghét nhất là kẻ nhiều lời, bình thường nhất định sẽ không làm mấy chuyện mất mặt như đi chọn hoa như này, bất quả, đối phương lại là Tô Tịnh An.
"Không phải!"
"Ồ, vậy là mua tặng ai?"
"Có nhất thiết phải nói ra không?"
Phiền chết đi, bán hoa thôi, lại hỏi lắm chuyện điều tra rõ ràng như thế làm gì?
Chị gái bán hoa cười cười, đối với vị khách ăn mặc sang trọng như thế này đương nhiên là món hời lớn rồi, phải để tâm đến khách, bán nhất định sẽ được nhiều.
"Đương nhiên, mỗi loài hoa đều có một ý nghĩa khác nhau!"
Hứa Trác Tuyệt chưa từng mua làm sao biết được hoa còn có ý nghĩa của nó.
"Vậy là...mua cho bà xã đúng không?"
"Là vợ chưa cưới!"
Tô Tịnh An mà nghe thấy lời anh nói, nhất định là sẽ từ muốn àm lành sang giận dỗi tiếp cho mà xem. Hứa Tuệ Lâm nếu như mà biết anh nó đi mua hoa, còn tranh cãi từng chữ "Vợ" với "Vợ chưa cưới" cùng bà chủ quán, nhất định là tức hộc máu cho mà xem, cũng không cần phải tranh luận mấy thứ vô ích ấy, sớm muộn chẳng là vợ, có cần để ý như thế không?
Chị chủ quán cười, chỉ vào từng loài hoa:
"Anh thảo muộn, là tình yêu thầm lặng. Hoa dã bách hợp, đem lại hành phúc. Hoa lan ư là nói đến sắc đẹp lộng lẫy! Hoa cúc thạch thảo là tình yêu thầm lặng, hoa tulips chính là xin lỗi người yêu, hoa...."
"Hoa tulips!"
Chị chủ quán còn chưa nói hết đã bị người nào đó cắt ngang lời, nhất định là muốn làm lành bạn gái nhưng lại không biết mở lời như thế nào đây mà.
"Vậy cậu đợi một lát, cậu muốn loại nào? Bó vừa hay bó lớn, bó lớn sẽ thêm tiền thêm hoa!"
Hứa Trác Tuyệt rút ví đặt tấm thẻ lên quầy thanh toán, không nói gì. Chị chủ quán đương nhiên hiểu ý, chọn lấy những bông hoa to nhất, kèm thêm mấy loại hoa nỏi tiếng về tình yêu, trước khi thanh toán, nhanh tay viết một tấm thiệp: "Bà xã, anh sai rồi, đừng giận nữa, sau này sẽ không làm em buồn nữa! Yêu em!"
Thực ra người bình thường chị không có hơi đâu lo chuyện bao đồng làm gì, bất quá, vị khách này có chút đặc biệt, mua hoa thôi mà vẻ mặt nghiêm túc như đi bầu cử, lúng túng chọn hoa là biết lần đầu đi mua rồi, nhất định là không biết cách dỗ dành bạn gái, là chị tốt bụng nên mới viết hộ tấm thiệp để làm lành, cậu trai trẻ nên biết ơn chị mới phải.
Mua hoa thì khó, còn mua trang sức hứa Trác Tuyệt chỉ nói đúng một câu:
"Một bộ, vòng tay, nhẫn, vòng cổ, bộ đắt nhất gói lại cho tôi!"
Chưa đến mười phút đã mua xong.
Hiện tại, gần sáu giờ tối, cũng vừa đúng lúc nên về nhà làm lành rồi, Hứa Trác Tuyệt ngồi trong xe nghĩ ngợi một hồi, đem bó hoa để một bên, lập tức lái xe trở về.
Biệt thự đã lên đèn, trong nhà có tiếng cười nói hình như rất vui, Hứa Trác Tuyệt vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng cười của người nào đó, lâu lắm rồi không thấy cô cười thoải mái như vậy, Tô Tịnh An đứng ở trng bếp, vừa cười vừa cầm cọng rau vẩy lại phía Hứa Tuệ Lâm, trò này chơi rất vui thì phải, đến cả thím Âu thường ngày chỉ có cặm cụi làm cũng cầm lấy cọng rau hất lại phía cô.
"Chị dâu nhỏ, mau, mau lên thay đồ đi, sấy tóc khô đừng để anh em biết nếu không nhất định sẽ không xong đâu!"
Tô Tịnh An dừng hình, nhìn nhìn lại váy áo một chút, vội vàng chạy lên phòng. Kết quả đi được vài bước thì khựng lại, đến cả miệng đang cười cũng cứng đờ, nhìn chằm chằm người đối diện.
"Anh, aha, chị dâu đi tắm đúng không? Mau đi đi!"
Tô Tịnh An không dám đi, vẫn đứng im như tượng, nhìn anh đứng ở đối diện, bỗng nhiên cứng đờ người, Hứa Tuệ Lâm phải vẽ đường mãi, nhắc nhở cô đến lần thứ ba mới có người lục đục chạy lên thay quần áo.
Chị dâu nhỏ đi rồi, Hứa Tuệ Lâm cười trừ quay sang nhìn anh, lại có trò vui rồi.
"Hoa tulips sao? Anh, là anh đích thân đi mua à?"
"Thư kí Diệp mua!"
"Thật sao? Vậy là...anh nói "Thư kí Diệp, cậu, mau đi mua hoa cho tôi, bà xã tôi đang giận tôi, cậu mau mua hoa về để tôi xin lỗi bà xã đi", anh nói thế thật à?"
Hứa Tuệ Lâm làm sao lại biết được ý nghĩa của hoa tulips?
"Em nhàn rỗi lắm đúng không?"
Hứa TRác Tuyệt liếc nhìn kẻ phá đám đang bám riết lấy tay anh, nhàn nhạt hỏi một câu rất tự nhiên nhưng lại đầy ý nghĩa. Đương nhiên nó không dám trêu nữa, gãi gãi đầu vờ như không nghe thấy đi vào trong bếp, trước khi đi còn cố nói thêm một câu:
Tô Tịnh An làm việc gì cũng đều chậm chạp, Hứa Trác Tuyệt ở bên dưới nói chuyện một hồ rồi lúc lên phòng vẫn thấy cô đang đứng ở trước tủ quần áo, ngắm nghía tủ đồ rất lâu rồi nhưng không có làm gì, thực ra...là không biết lấy ở đâu, thường ngày đều là do chú lấy đồ giục cô đi tắm hết, cho nên...từ lúc cô chuyển sang bên này, đây là lần đầu tiên cô phải tự đi lấy đồ, đồ của cô đi đâu hết cả rồi, có phải là bị ném đi rồi không?
Một ngày rồi không gặp cô, hôn một cái cũng không sao đâu.
Tô Tịnh An đứng ở trước tủ đồ đột nhiên bị kéo giật lại, chân tay quơ loạng choạng lại bị người nào đó túm lại, môi chạm môi, Tô Tịnh An bị dồn vào thế bí, văn vẹo để cho người nào đó hôn, kết quả là sắp ngạt chết rồi người nào đó mới chịu thả cô ra. Tô Tịnh An mặt mũi đỏ ửng không dám ngẩng đầu nhìn anh, mãi mới rút được tay thoát khỏi tay anh, vội vàng đưa lên che miệng, quay ngoắt sang bên trái.
"Có nhớ tôi không?"
Tô Tịnh An vờ như không nghe thấy, cúi gằm mặt.
"Tô Tịnh An! Nếu như em vẫn không nói chuyện thì...chúng...ta..."
Tô Tịnh An trán đổ đầy mồ hôi, bàn tay cũng đổ mồ lạnh, lại nghĩ đến cảnh tiếp xúc thân mật mấy ngày trước, bụng dưới nghĩ đến thôi cũng có cảm giác đauu đớn rồi, em chồng nói chú sẽ không làm như thế nữa, nói là chú sẽ không ức hiếp cô nữa không phải sao???
Không khí lại trở nên căng thẳng, Tô Tịnh An nức nở trong lòng anh, Hứa Trác Tuyệt chỉ muốn trêu cô mọt chút thôi, không nghĩ đến Tô Tịnh An lại có phản ứng này, bắt đầu luống cuống:
"Tôi cũng không có nói đánh em! Được rồi, không ép em, khi nào em muốn nói thì nói, không trêu em có được không?"
(Thật à? Lão Hứa lại không trêu chọc Tô nhà lão??? Có mà trời sụp à???)
"Chú xấu lắm"
Tô Tịnh An vừa khóc vừa đẩy anh ra, Hứa Trác Tuyệt ngược lại rất vui, bị cô đánh, cô đuổi mà lại cuwoif như kẻ ngốc.
"Chú bảo không giận Tô mà, không làm Tô bị đau nữa, nhưng mà chú vẫn dọa Tô, không muốn ở đây nữa!"
"Được, là tôi sai, không nên trêu chọc em, cho nên, Tô Tịnh An em có thể tha lỗi cho tôi một lần không? Sau này tuyệt đối không như thế nữa!"
Tiểu bạch thỏ ngước đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh, vừa khóc vừa quay nhìn chỗ khác giận dỗi, không tin đâu, trước chú cũng hứa như thế, Tô không tin nữa đâu.