Tô Tịnh An vì đói mà tỉnh dậy, lại còn nhìn thấy ngay cục thịt ngồi bên cạnh giường.
Hứa Trác Tuyệt đang gõ dở tài liệu, không quay sang nhìn cô, quay qua quay lại, mới khi nãy còn nằm ngủ cạnh anh mà giờ đã ngồi ở mép giường rồi.
"Tỉnh rồi! Có đói không?"
Tiểu Tô Tô cúi gằm mặt, cái bụng đã lên tiếng đáp trả hộ. Chỉ thấy khuôn mặt người nào đó đỏ ửng lên vì ngượng.
Hứa Trác Tuyệt hơi nhoài người về phía cô, ban đầu vốn muốn nhìn thử xem con gái lúc ngại sẽ như thế nào, không nghĩ đến, Tiểu thỏ hoảng quá muốn chạy, giằng co một hồi, thỏ trắng bị đàn áp ở dưới. Tư thế này Hứa Trác Tuyệt cũng cảm thấy không ổn.
Nhưng mà ở góc này, ở khoảng cách này, vợ chưa cưới rất mê lòng người.
Tô Tịnh An đẩy không được thì hai mặt trực trào sắp khóc, bộ dạng như chịu ủy khuất.
"Đừng khóc, tôi cũng không bắt nạt em! Em khóc cái gì?"
(Mẹ nó, như thế mà bảo không bắt nạt! Nam chính, quá đáng lắm rồi!)
"Đừng khóc! Nhức đầu muốn chết!"
"Tô Tịnh An, im ngay!"
Hứa Trác Tuyệt dỗ dành không được thì không dỗ nữa. Chỉ là tiện tay tắt công tắc ở đầu giường, đèn tắt rồi.
Rất tốt, Tiểu Tô Tô vì mải tìm người bấu víu mà ngừng cả khóc. Sờ mó một hồi trên người anh, sờ thấy người rồi thì lại khóc.
Làm thế nào để dỗ con gái, đã vậy còn là con gái ngốc!
"Còn khóc là bỏ em đấy!"
Tiểu Tô Tô oan ức muốn khóc mà không khóc được. Im bặt miệng chỉ sợ Hứa Trác Tuyệt lại tắt điện.
"Đói không?"
Tô Tịnh An lén nhìn anh, lại gật gật.
"Nói đúng tên tôi, cho em đi ăn!"
Tên! Người đó tên là gì? Tiểu Tô Tô chưa từng nghe tên của người đó. Thím Âu gọi là "cậu" cậu gì đó, người hôm qua gọi người này là anh,người này....Tiểu Tô Tô nghĩ ngợi xong thì hoảng, không biết nên gọi như nào, nhưng mà cô đói.
"Chú!"
"Chú?"
Một chữ chú kia, Hứa Trác Tuyệt ngồi ở ghế cũng bị hoảng, anh như thế mà gọi là chú? Cô nghĩ cô còn trẻ?
"Gọi lại!"
Tô Tịnh An không biết, thì làm sao mà nhớ! Hứa Trác Tuyệt cau mày, càng làm người nào đó sợ. Hai tay túm lấy một đoạn vải giật giật, mắt lại chuẩn bị ngập nước.
"Tuyệt! Hứa Trác Tuyệt! Nhớ kỹ!"
Tiểu Tô Tô gật gật.
"Nhớ chưa!"
Lại gật gật, Hứa Trác Tuyệt hết cách, ép cô nói cô lại chỉ gật gật.
"Nói chuyện! Nhớ chưa?"
"Nhớ!"
Đối thoại kết thúc, Hứa Trác Tuyệt hài lòng mới thả cô đi, Tô Tịnh An cuối cùng cũng được dẫn đi ăn. Cơm tôi thím Âu cũng lo quá mà không chuẩn bị, hiện tại không có đồ ăn.
Hứa Trác Tuyệt cũng không nấu nướng nhiều, tiện tay nấu một bát mì đặt trước mặt cô, còn kèm cả một li sữa ở bên cạnh. Tô Tịnh An không ăn, còn ngồi thừ người, nhìn chăm chăm, mặt mày đột nhiên cau có.
Sau đó còn không động đến bát mì đã ôm bụng muốn bỏ đi.
Chỗ cầu thang, có tiếng thì thầm to nhỏ.
"Cái đó, hình như Tiểu Tô Tô đến kì rồi! Cô Tuệ Lâm, cô ở đây đi. Tôi đưa Tiểu Tô lên phòng!"
Hứa Tuệ Lâm nhất quyết không chịu để thím đi, còn nói cái gì mà để cho Hứa Trác Tuyệt đưa chị dâu đi lên phòng. Nó cứ giữ chặt lấy thím, nói thế nào cũng không chịu thả.
Ngoài phòng ăn có tiếng giằng co:
"Tô Tịnh An, em có ý gì?"
Hứa Trác Tuyệt túm lấy cổ tay cô kéo lại. Tô Tịnh An nhăn mày, nói lại không nói. Cứ ôm bụng đi lên phòng, lên đến phòng còn khóa trái cả nhà vệ sinh.
Thím Âu ở ngoài gõ cửa, nhìn thấy Hứa Trác Tuyệt thì làm vẻ khó xử:
"Cậu Hứa, cái đó...cái đó...bà dì đến thăm Tiểu Tô Tô. Mà cô Tuệ Lâm đang muốn ăn khuya, cậu giúp tôi chăm con bé được không?"
"Bà dì? Dì nào?"
"Cậu chỉ cần xoa bụng thôi! Đợi con bé ngủ rồi hẵng đi! Vậy, tôi đi trước!"
Thím Âu bỏ đi rồi, còn đưa cho anh một cốc sữa. Hứa Trác Tuyệt hơi mơ màng, nhìn thấy Tiểu Tô Tô đi ra thì đặt vào tay cô cốc sữa không nói năng gì.
Tiểu Tô Tô uống xong thì lên giường ngồi, nhìn Hứa Trác Tuyệt đứng ở giữa phòng.
"Đi! Về ngủ đi!"
Tô Tịnh An chậm chạp nói từng chữ.
Hứa Trác Tuyệt lại không đáp lời cô, ngồi ở giường đưa tay đặt lên bụng:
"Để im, thím Âu nói tôi làm! Việc tôi tôi làm, việc em,em làm, đi ngủ đi!"
(Móe! Câu này....đen tối!)
Tô Tịnh An đang xoa bụng thì bị anh giằng lấy xoa. Ban đầu có hơi không quen, sau rồi thấy đỡ thì lại kệ, cứ ngồi vậy để cho anh xoa bụng.
Tiểu Tô người đã gầy, lại còn không ăn uống gì, bụng đã không còn là bụng nữa rồi, xẹp lép xuống vì đói. Hứa Trác Tuyệt qua lớp áo vẫn thấy bụng nhỏ quá đáng còn không bằng một phần của anh.
Xoa một lúc, lúc để ý thì cô đã ngủ gục. Hứa Trác Tuyệt đỡ cô nằm xuống, vẫn lấy tay xoa bụng đều đều, ngay cả nghe thấy tiếng thở đều đều vẫn không yên tâm, tiếp tục xoa bụng.
1 giờ sáng Hứa Trác Tuyệt mới trở về phòng. Đến cả tài liệu cũng không xem qua, cứ thế ngủ đến sáng.
- -------------
Sáng hôm nay huyên náo hơn mọi ngày, Tiểu Tô Tô mở mắt đã gọi thím Âu. Dù chỉ là một chữ thím thôi, cũng làm thím vui đến suốt cả ngày. Hứa Tuệ Lâm vẫn đang bám theo cô, nhà này ba người, tại sao có mỗi nó là cô không gọi?
"Chị dâu, sao lại không gọi tên em?"
Tiểu Tô Tô mỗi lần nhìn thấy nó đều lảng tránh. Hễ nó muốn ngồi cạnh là nhất định cô sẽ lùi lại một đoạn.
"Thím! Sao lại như thế?"
"Cô hỏi Tiểu Tô ấy!"
"Chị dâu, chị không nhớ em à? Em, Tuệ Lâm bé bỏng của chị đây!"
"Em tránh xa một chút!"
Hứa Trác Tuyệt vừa đi xuống đã thấy "vự chưa cưới" ngồi khép nép ở góc ghế, còn "sắc nữa" kia đang giơ móng vuốt lại gần. Vội vàng kéo cô sau lưng.
"Vì sao? Em làm gì sai?"
"Là ông nội nói!"
Hứa Tuệ Lâm câm nín. Ông nội thế mà lại ở đằng sau li gián nó với chị dâu. Nhưng nó không cam tâm, nó lặn lội về đây, tốn bao công sức để làm thân với chị dâu, tại sao lại bị đối xử bất công như thế.
"Chị dâu, chị gọi tên em đi! Tuệ Lâm! Hứa Tuệ Lâm!"
Tô Tịnh An ú ớ định nói, lại bị người nào đó kéo vào phòng ăn. Cứ như thế, cả một ngày dài Tô Tịnh An bị Hứa Tuệ Lâm bám theo đòi gọi tiếng "em dâu".
Tiểu Tô Tô hôm nay nói nhiều quá, còn cười nhiều hơn nữa, bà Đình ở trên kia nhất định sẽ rất vui. Thím Âu hôm nay cũng rất vui, thím thấy may mắn khi Tiểu Tô đã gặp cậu Hứa, mặc dù đôi lúc có hơi tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn xong, vẫn thấy quan tâm Tiểu Tô Tô.
Tiểu Tô nói chuyện như ngày hôm nay, thím nợ Hứa Trác Tuyệt một lời cảm ơn.