Lão Mễ lần đầu tiên thấy Hứa Trác Tuyệt tỉ mỉ như thế. Mới vừa ngồi vào bàn ăn, đã đưa cho "vợ" một cốc sữa. Uống xong lại đặt bát cơm trước mặt, gặp đồ cho cô, mãi một lúc sau mới thấy anh động đũa. Rất ngạc nhiên cũng rất phẫn nộ. Họ ở trước mặt ân ân ái ái như thế.
"Cậu Mễ, cơm không vừa cậu sao?"
Thím Âu nhìn hai người kia, nhìn qua lão Mễ thấy có người sắp chịu không nổi cảnh kia thì nén cười, vẻ mặt đầy quan tâm mà hỏi han.
"Nếu như anh ghen tỵ, thì kiếm lấy một chị đi. Anh đến đây phá đám rồi còn cáu với ai?"
"Hứa Tuệ lâm, em thiếu quà à? Ở đâu ra cái luật lâu ngày không gặp là phải tặng quà? Em tính toán như thế!" Cũng chỉ vì không tặng quà cho nó, mà nó thù hắn, xỉa xói hắn,lão Mễ oan ức quá mà.
"Em tính toán đấy!"
Hứa Tuệ Lâm liếc người nào đó. Để xem lúc anh gặp quả báo anh còn dương dương tự đắc nữa không!
Lão Mễ cảm thấy tim hắn bị tổn thương nặng nề. Bạn thân hắn lấy vợ, cô nhóc nào đó ngày bé giỏi quấn lấy, nịnh nọt hắn, mà giờ lớn rồi, ăn nói sắc bén, tại sao có mỗi hắn là vẫn như vậy?
Tiểu Tô Tô hôm nay ăn cơm không dám nói chuyện, cứ cắm đầu vào ăn. Chắc tại có người lạ, nên không dám ho he gì hết. Ăn hết bát thứ nhất thì loay hoay muốn với lấy khăn giấy ở bên kia bàn, chồm hắn người qua chỗ Hứa Trác Tuyệt.
"Làm gì?"
"Giấy! Lấy giấy!"
"Ăn no rồi?"
Tiểu Tô Tô gật gật đầu, vẫn một mực muốn với lấy khăn giấy ở bên kia. Hứa Trác Tuyệt không giúp cô, lại còn ngồi ở đấy hỏi hỏi.
"Ăn thêm!"
"No! No rồi!"
"Ăn thêm đi!"
Ngày nào cũng thế, Tiểu Tô Tô hễ ăn xong một bát là đòi đứng dậy, chới với lấy khăn giấy sau đó sẽ bị tra hỏi như vừa rồi, sau đó không dám đứng lên phản đối, Tiểu thỏ sẽ vẫn ngoan ngoan cầm lấy bát thứ hai ăn bằng sạch.
Màn đối thoại này ngày ngày cũng như ngày nào, không lệch đi đâu được. Khác mỗi lúc trước, Tiểu Tô không chịu nói, có mỗi anh độc thoại, còn bây giờ cô chịu nói rồi,vẫn đối thoại như thế,thêm mỗi lượt lời của cô.
Nhàm chán đến nỗi, thím Âu ở bên cạnh chỉ cần nhìn thấy cô buông bát là chăm chăm đi đơm thêm một bát, Hứa Tuệ Lâm vẫn thản nhiên ngồi ăn.
Nó nhàm chán như thế, cũ rích như thế vậy mà có người ngày nào vẫn cứ chồm người qua người ta, còn có người ngày nào cũng kiên nhẫn hỏi "ăn no chưa".
Trò tình cảm này lão Mễ thực ra ngày nào cũng nói với vài em, nịnh nọt có khi còn sến sẩm hơn thế, nhưng mà khi áp dụng lên người Hứa Trác Tuyệt lại thấy thật buồn nôn. Buồn nôn chết đi được. Phải khó khăn lắm hắn mới ăn xong bữa, vác cái bụng ra ngoài ngồi.
Cơm tối ăn xong, Hứa Trác Tuyệt ngồi ngoài phòng khách xem tài liệu. Tiểu Tô Tô ngồi bên cạnh xem hoạt hình. Thím Âu, Hứa Tuệ Lâm đều dọn ở nhà bếp. Chỉ có lão Mễ là nhàn rỗi,vừa không muốn xem tài liệu của anh, vừa không xem hoạt hình của cô nhưng lại không chịu về.
Quảng cáo, Tiểu Tô Tô mải nhìn gấu nhỏ một lúc, lúc ngẩng đầu lên đã thấy TV bị chuyển kênh, cau cau mày tìm điều khiển. Nhưng mà tìm mãi không thấy, rõ ràng là để ở trên bàn:
"Chú! Cái kia..không xem đâu!"
Tiểu thỏ cào cào vào eo anh, tay kia chỉ lên màn hình TV.
Hứa Trác Tuyệt nhìn TV, lại nhìn lão Mễ khoanh tay ung dung ở bên cạnh:
"Lúc nào cậu về?"
"Tôi á? Xem hết cái này thì về!"
Lão Mễ gật đầu chắc nịch lắm.
Tiểu Tô Tô ở bên cạnh bị bỏ lơ, dỗi đùng đùng, ôm gấu bỏ vào nhà bếp, không thèm xem nữa.
"Chị dâu, sao chị vào đây?"
"Không xem nữa!"
Tiểu Tô Tô mặt mũi cau có, phồng phồng cái má tức giận nói.
Thím Âu ở bên cạnh cười, lại dỗi nhau à? Hay là tại anh không cho xem nên cô dỗi!
Tiểu Tô Tô hôm nay đi ngủ sớm, Hứa Trác Tuyệt vẫn ngồi nói chuyện với người kia ngoài phòng khách, còn không để ý đến cô.
"Anh,chị dâu đi ngủ rồi!"
"Ừ."
"Ừ thôi sao? Hai người, là ai bắt nạt chị dâu em?"
"Cậu ta!"
Hứa Trác Tuyệt ung dung xem tài liệu, nghe câu hỏi của em gái thì suy nghĩ một chút, đổ thừa cho lão Mễ.
"Anh....anh không có!"
Lão Mễ thật sự "không làm gì hết". Chỉ chuyển kênh thôi mà cũng giận à?
"Anh thật sự không làm gì hết sao?"
Hứa Tuệ Lâm nhíu mày nhìn anh, không làm gì, chính vì không làm gì nên chị dâu nhỏ mới giận đấy!
"Anh ấy sai một, anh sai mười!"
Hứa Trác Tuyệt nghe xong khó hiểu:
"Anh không làm gì hết!"
"Cho nên chị dâu mới giận anh!" Hứa Tuệ Lâm nói chắc chắn như thế, nhưng mà anh nó thì không tin. Để xem ngày mai anh sẽ bán bơ như nào.
Có người nghe thấy cô giận thì cũng hơi nao núng, bỏ tài liệu sang một bên, vào trong bếp tính pha một cốc sữa, lại có người nhắc nhở:
"Cậu Hứa, Tiểu Tô Tô ban nãy uống sữa rồi! Cũng vừa lên phòng đi ngủ! Cốc đó cậu pha, là cậu phải uống đấy!"
"Tôi pha cho lão Mễ!"
Hứa Trác Tuyệt đầu óc mê muội nói bừa, lúc pha xong cốc sữa thì nhìn chằm chằm, nghĩ ngợi xong đem ra đặt trước mặt lão Mễ.
Mễ Phong không hiểu, lúc này muốn về không về được, ở dưới phòng khách bị hai thím cháu nhà nọ ép uống sữa. Xấu hổ chết!
Có ông chồng nọ đang lo đi thám thính, Tiểu Tô Tô đi ngủ không dám khóa trái cửa, chỉ sợ đang ngủ sẽ có con gì thò từ dưới gầm giường lên kéo cô xuống, nên từ nhỏ lúc ngủ đều khéo hờ cửa phòng, lớn lên vẫn giữ thói quen ấy. Hứa Trác Tuyệt mấy hôm trước mới phát hiện ra thói quen này của cô.
Đèn giường mờ mờ, Tiểu Tô Tô ngủ rồi, lúc ngủ mà mày vẫn cau có như thế. Mới thế mà đã giận, anh không làm gì, cô cũng giận.
Phụ nữ,thật khó hiểu!
Hứa Trác Tuyệt nhớ đến bà dì của cô, lại nhìn tư thế ngủ ôm lấy bụng kia, luồn tay vào chăn, xoa đều đều lên bụng "vợ", anh chưa thấy cô giận bao giờ, không biết lúc cô giận sẽ như thế nào?
Là cau có không chịu ăn, hay là ăn để cho đỡ cáu?
Dù thế nào thì đến ngày mai anh cũng sẽ biết. Đến lúc ấy rồi tính đi!