Đồng Yến có phản ứng thai nghén rất nhanh, trừ tinh thần kém và thèm ăn, tình trạng hồi hộp là chuyện thường xảy ra, thường khi bước đi hoặc là chuyển thân nhịp tim lập tức đập nhanh một trận, nói đến cũng là do mỗi ngày sau khi rời giường có cảm giác hoảng hốt, cậu mới nghĩ đến chuyện mình mang thai.
Buổi sáng Lâm Duyệt Hoa tới một chuyến, mua rất nhiều thứ đến đây, chất từng đống từng đống ra, hai người nói chuyện một lát, thuận tiện làm cho cậu bữa cơm rồi sau đó trở về.
Bác sĩ đã nói Trác Hướng Minh nghỉ phép quá sớm hai người sẽ có thể lo lắng, không bằng cứ đi làm bình thường trước. Cũng không phải nghỉ ngơi ở nhà cùng Đồng Yến là không tốt, nhưng mới vừa mang thai, khiến thai phu tự mình thích ứng với chuyện mang thai, nhịp điệu sinh hoạt tạm thời duy trì như bình thường là được rồi.
Cho nên Trác Hướng Minh cứ tiếp tục 9h đi làm 5h đi về, thời gian còn lại đều một mực không ra ngoài.
Buổi chiều trong nhà không ai, chỉ có một mình Đồng Yến, cậu đang ngồi yên, mở TV xem, giơ tay uống ly nước sau đó cảm giác đó lại tới nữa rồi, tim nhảy ầm ầm phanh phanh, hô hấp cũng khó khăn, còn giằng co một thời gian rất lâu.
Đồng Yến ngồi yên không dám động, chờ lúc cậu phục hồi tinh thần lại, phát hiện một bàn tay khác đang vững vàng bảo hộ ở trên bụng, lòng bàn tay cảm nhận được tất cả những động tĩnh nhỏ bé, rất giống có người muốn cướp đi đứa nhỏ từ nơi này với cậu.
Cậu sợ mình dùng quá sức, lại nhanh chóng lấy tay ra, Toàn Quy nhận ra tin tức tố cậu gợn sóng, bối rối, nhiều lần xác nhận cậu có chuyện gì hay không.
Toàn Quy cũng biết chủ nhân mình mang thai, sắp sinh tiểu bảo bảo, dưới ảnh hưởng từ hành động Trác Hướng Minh mạnh mẽ bảo vệ Đồng Yến, tựa như đang học theo Trác Hướng Minh, không để cho Đồng Yến ở một mình.
Có lúc Đồng Yến cảm thấy nó như một con sủng vật trong nhà, thật sự rất giống thú "Cưng", hơn nữa còn bầu bạn ở bên cạnh Trác Hướng Minh lâu như vậy, đối với nhà bọn họ cũng có lòng trung thành, khi Trác Hướng Minh nói cho cậu biết Toàn Quy bởi vì hệ thống chương trình bị hỏng mà phải chỉnh sửa hai lần, tương đương với thay đổi ba lớp da, cậu mới không có nhiều ý nghĩ tẻ nhạt như vậy nữa.
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Toàn Quy sốt sắng nói, "Vừa nãy cậu phản ứng như là đau bụng."
Đồng Yến nói "Thật sự không có chuyện gì, tao không đau."
Đồng Yến mở TV ngồi ở trên ghế sa long, tuy rằng lúc này bụng còn chưa hiện rõ, nhưng eo vẫn là ê ẩm, cậu lót ở phía sau cái đệm, rồi lấy điện thoại di động ra tra cứu, lại cảm thấy không phải là tim đập nhanh, có lẽ chỉ hơi mệt.
——
Có một vật nhỏ lớn lên trong thân thể mình cảm giác quá rõ ràng, Đồng Yến luôn rất mệt mỏi, lúc trước cũng bởi vì sợ đứa nhỏ lớn lên không tốt chỗ nào đó, mỗi ngày nghĩ bậy nghĩ bạ, làm cho tinh thần luôn không tốt.
Tuy rằng lần đầu và mấy lần gần đây bác sĩ kiểm tra đều nói toàn bộ không thành vấn đề, Đồng Yến vẫn sợ. Bởi vì cậu tự mình tra, tư liệu tìm được đều nói sinh hoạt trong vòng mang thai một tháng đầu là hành vi vô cùng nguy hiểm, sẽ khiến sẩy thai hoặc phôi thai ngừng phát dục.
Đến bây giờ là chín tuần, phôi thai trong hình bác sĩ đưa vẫn nhỏ như vậy, bọn họ có thể phán đoán bé con khỏe mạnh hay không sao?
Đồng Yến không thể ngừng suy nghĩ, lại bắt đầu thần kinh mà cảm thấy đau bụng, mỗi ngày ngủ không ngon, hoặc là mất ngủ, hoặc là gặp ác mộng.
Chẳng qua cũng may ý nghĩ để tâm vào chuyện vụn vặt này không ở trong đầu mấy ngày, đã bị Trác Hướng Minh phát hiện.
Trác Hướng Minh không trách cậu nghĩ bậy nghĩ bạ, mà ngược lại rất kiên nhẫn nói với cậu rất nhiều đạo lý, còn lập tức bấm số điện thoại bác sĩ, cẩn thận hỏi một lần tình huống làm Đồng Yến lo lắng.
Lúc đó Đồng Yến được hắn ôm vào trong ngực, hai người đều mới vừa tắm xong, Trác Hướng Minh chỉ kịp sấy khô tóc cho Đồng Yến, chính mình còn vương chút nước, Đồng Yến nghe hắn mở loa ngoài nhiều lần nhắc tới với bác sĩ hai chữ "Chuyện phòng the", hiếm thấy không cảm giác ngượng ngùng hoặc là lúng túng, trước mặt là gò má chăm chú của Trác Hướng Minh, Đồng Yến chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.
Bác sĩ giải thích rất tỉ mỉ, Đồng Yến lại có chút chịu thua sự nhát gan của mình, cậu cúi đầu, cảm giác Trác Hướng Minh đến hôn cậu, mới phát hiện cuộc gọi đã kết thúc rồi.
Đồng Yến ngẩng đầu để cho hắn hôn, Trác Hướng Minh vốn chỉ hôn nhẹ, nhưng không biết bị động tác nào của Đồng Yến kích thích, cuối cùng vẫn nắm hai gò má Đồng Yến bảo cậu hé miệng, duỗi đầu lưỡi đi vào mút mát.
"Không nghe lời." Sau khi hôn xong Trác Hướng Minh nói, tay vẫn nắm mặt Đồng Yến, ép Đồng Yến duy trì dáng vẻ chu miệng, "Lần sau có vấn đề gì phải nói với anh, có được hay không?"
Đồng Yến gật đầu, đôi mắt chớp hai lần, nhìn như rất luống cuống, Trác Hướng Minh lại không đành lòng bắt nạt cậu nữa, buông tay ra, còn giúp cậu xoa xoa mặt "Nắm đau?"
Đồng Yến không cảm thấy đau, lại lập tức lắc đầu.
Trác Hướng Minh lại nở nụ cười, ôm cậu vào trong ngực, dùng ngữ khí yêu thương không chịu nổi nói "Sao lại không nói chuyện?"
Đồng Yến dựa vào trên vai hắn, cái trán kề sát ở sau gáy hắn, đột nhiên chảy ra nước mắt.
Không cảm thấy đau khổ, cũng không phải không vui, nhưng cậu chỉ muốn khóc.
Mới vừa nói sự tình về đứa nhỏ, với Đồng Yến mà nói xem ra là thập phần nghiêm trọng cũng rất quan trọng, Trác Hướng Minh vẫn rất bình tĩnh, cậu mới trấn định lại, nhưng bây giờ cậu chỉ là không có lý do mà khóc một chút, Trác Hướng Minh lại ngay lập tức trở nên tay chân lính quính, dáng vẻ không có biện pháp nào, che chở cậu, nói chuyện cũng khó khăn trắc trở "Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
Đồng Yến không nhìn nổi dáng vẻ gấp gáp của hắn, nhanh chóng chùi nước mắt "Không phải."
"Sao anh lại tốt như vậy a?" Tần xuất Đồng Yến nói câu này xuất hiện rất cao, Trác Hướng Minh cũng biết đó cũng không phải một câu hỏi cần hồi đáp.
——
Buổi tối Trác Hướng Minh về nhà, Đồng Yến mang sự tình tim đập loạn nói với hắn, nói xong lập tức bổ sung "Em tra cứu, cảm giác lại không giống hồi hộp, chuyện này giống như không quá nghiêm trọng, lại không quá giống."
"Không sao." Trác Hướng Minh nghiêm túc nhìn cậu một phút chốc, rồi nói, "Đợi chút nữa anh hỏi bác sĩ, nếu cần chúng ta ngày mai sẽ đi bệnh viện."
Hắn vừa nói chuyện vừa thay quần áo, xong rồi thì đứng không nhúc nhích, kéo Đồng Yến đến bên tủ quần áo ôm eo cậu, Đồng Yến cũng ôm hắn.
"Thật ngoan."
Đồng Yến biết hắn khen vì cái gì, cười hì hì nói "Đương nhiên rồi."
"Ban ngày làm cái gì?"
Đồng Yến suy nghĩ một chút, rồi nói "Ngồi chơi với mẹ một lát, ngủ một giấc, buổi chiều không làm gì cả."
"Ừm." Trác Hướng Minh đề nghị, "Luôn ở nhà sao? Không đi cùng bạn ra ngoài? Đi dạo phố chơi."
Sắp tốt nghiệp, đa số bạn học Đồng Yến đều đang tìm việc làm, mấy người bạn thân còn tới nhà thăm cậu mấy lần, trừ đi kiểm tra và về nhà cha mẹ hai bên, Đồng Yến chưa từng một mình đi ra ngoài.
Cậu lắc đầu một cái "Không muốn đi."
Trác Hướng Minh cúi đầu đánh giá cậu, dáng vẻ không giống như là không vui, biểu tình rất bình thường —— nguyên nhân có lẽ là do cả ngày không gặp, chỉ là nhìn rất dính người, mới nói "Vẫn còn mệt?"
"Hơi buồn ngủ." Đồng Yến nhỏ giọng nói, "Không muốn đi dạo, chỉ muốn ngủ, ở nhà rất tốt a, em nằm xuống là có thể ngủ."
Trác Hướng Minh nở nụ cười "Chỉ có một yêu cầu như vậy, vậy còn không bằng đi làm với anh, chỗ anh cũng có chỗ ngủ."
Đồng Yến đột nhiên ngồi dậy "Lúc trước sao không nghĩ tới nhỉ?"
Cậu rất nghiêm túc suy nghĩ đề nghị này của Trác Hướng Minh "Vậy em mấy giờ rời giường a? Có thể ăn điểm tâm ở trên xe không? Em có thể ngủ nhiều thêm mấy phút."
Trác Hướng Minh nói "Anh nói mò thôi, văn phòng là nơi chỉ nhỏ một xíu, thông gió cũng không sánh bằng trong nhà, ở nhà tốt xấu gì cũng có thể đi lòng vòng một lát."
Đồng Yến ồ một tiếng, lập tức thất vọng ngã về trong lồng ngực của hắn.
Trác Hướng Minh vẫn không ngừng cười được, Đồng Yến giống muốn đánh hắn, hắn lại ôm Đồng Yến, đi vào trong phòng, dương dương tự đắc "Không thể rời bỏ anh sao? Còn muốn đi làm với anh, thật đáng yêu, nha? Có phải là rất nhớ anh không?"
Đồng Yến không muốn để cho hắn vui vẻ, không hứng thú mà nói "Cũng có thể, thật ra ban ngày anh không ở nhà hình như em cũng quên mất, buổi chiều nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, mới nhớ ra mình còn một Alpha."
Trác Hướng Minh hận đến mức véo cái mông cậu, Đồng Yến hú lên quái dị, Trác Hướng Minh còn không tha cho cậu, ngược lại bị người ôm ở trên người, chạy không được, môi lưỡi để ở sau gáy cắn răng nghiến lợi hỏi "Có nhớ không?"
Đồng Yến không muốn chịu thua, nhưng Trác Hướng Minh lại bắt đầu gãi ngứa cậu, cười thở không ra hơi, thực sự không có biện pháp, chỉ có thể đứt quãng nói "Em đếm tới ba, anh không thả em xuống, ngày hôm nay chắc chắn em sẽ không để ý tới anh."
Trác Hướng Minh cũng không coi ra gì để cho cậu đếm, nhưng chờ Đồng Yến đếm tới hai, lại thả chân xuống.
Đồng Yến sau khi ngừng cười không nói lời nào, chỉ gỡ bỏ tay hắn, quay người đi.
Trác Hướng Minh không dám đuổi theo cậu, chỉ có thể từ từ đi bên người, Đồng Yến làm như không nhìn thấy hắn, ung dung thong thả rót một ly nước trái cây, lại đi chơi Lego.
"Em nói đếm tới ba." Trác Hướng Minh không phục mà nói, "Không nói lý hả? Vừa nãy đếm tới hai anh đã tha cho em, đúng hay không?"
Đồng Yến chuyên chú chơi Lego.
Sau một lát ăn cơm, Đồng Yến vẫn là dáng vẻ chọn chọn bỏ bỏ, Trác Hướng Minh nói cho cậu biết không thể như vậy, bác sĩ dinh dưỡng chọn thức ăn đều phải ăn, Đồng Yến rũ đôi mắt xuống không tiếp lời.
Cơm nước xong không bao lâu, cậu lại ngồi ở trên ghế sa long xem ti vi, Trác Hướng Minh cũng ở bên người, thỉnh thoảng tìm hai câu để nói, Đồng Yến vẫn làm như không nghe thấy.
Lúc cậu bướng bỉnh lại vô cùng bướng bỉnh, Trác Hướng Minh lại bị tức giận đến không nhẹ.
Nhưng sau một lát Đồng Yến có chút mệt mỏi, híp mắt ngã vào trong lồng ngực của hắn, từ sau khi mang thai, Đồng Yến cơ hồ nói ngủ là ngay lập tức phải ngủ, hắn vừa nhìn dáng vẻ vật nhỏ này mệt rã rời lòng lại không cứng rắn nổi, lập tức một chút tức giận cũng không còn ôm người ở trên đùi, hỏi "Đi lên ngủ?"
Đồng Yến gật đầu nhỏ giọng ừm một tiếng, ngón tay nhỏ nhắn cầm lấy một chút vải nơi góc áo sơ mi của hắn, tim Trác Hướng Minh càng mềm nhũn, cúi sát vào hôn nhẹ cái trán Đồng Yến, ngửi thấy được chút mùi thơm không nói ra được.
Không phải là mùi tin tức tố, cũng không phải sữa tắm, hai người bọn họ dùng chung một loại, Trác Hướng Minh không ngửi thấy mùi này ở trên người mình.
"Uống sữa?" Đồng Yến nhắm nửa con mắt, Trác Hướng Minh lại rất nhẹ giọng mà nói chuyện với cậu, "Thơm như vậy."
Đồng Yến buồn ngủ nói đến là đến, đầu óc đều không thể thông thuận, chỉ muốn ngủ, cũng không quan tâm hắn hỏi cái gì, chỉ biết trả lời "Ừm."
Trác Hướng Minh ló đầu nhìn ly sữa dinh dưỡng đặt phía dưới bàn trà nhắc nhở Đồng Yến uống, xác thực ít đi hai phần, hắn lập tức cảm thấy Đồng Yến thật sự rất ngoan, bướng cũng rất đáng yêu, tại sao mình còn có thể bắt nạt cậu?
Hắn ôm Đồng Yến đứng dậy lên lầu, còn hơi bận tâm vật nhỏ thù dai này tỉnh rồi có không để ý tới hắn hay không, nhưng lại không dám uy hiếp cậu nữa, chỉ có thể hỏi "Ôm em lên lầu, ông xã có tốt hay không?"
Đồng Yến co vào trong chăn, đôi mắt đã hoàn toàn nhắm lại, nghe thấy Trác Hướng Minh hỏi, lại rất trì độn mà gật đầu, cằm cọ trên chăn một cái, Trác Hướng Minh muốn hỏi tiếp vậy còn tức giận không, nhưng hắn sợ Đồng Yến vẫn gật đầu, vì vậy thay đổi cách hỏi "Tỉnh rồi có không để ý anh hay không?"
Đồng Yến ừm một tiếng, ngón tay bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng giật giật, giống như động viên, sau đó lập tức ngủ say.
Trác Hướng Minh ở một bên nhìn cậu một hồi lâu, đến cuối cùng giống như đã có chút ngây dại, thấy Đồng Yến yên tĩnh như vậy, hắn dĩ nhiên duỗi ngón tay thăm dò hô hấp của Đồng Yến.
Cảm giác được một chút hơi nóng, hắn mới yên lòng.
Trác Hướng Minh cảm thấy cử chỉ của mình thật là điên rồ.