Một ngày kia, Lục Hàn Tịch đang đi trên đường, đột nhiên có một bà cụ chân cẳng không còn linh hoạt đi đến bên cạnh anh.
Bà cụ: Cậu trai trẻ, có biết đường số 250 ở đâu không?
Lục Hàn Tịch: Bà thật là may mắn, cháu cũng đi đến chỗ kia, cháu dẫn người đi.
Bà cụ: Cậu trai trẻ thật sự là người tốt!
Vì vậy, Lục Hàn Tịch phóng túng dẫn bà cụ đi đến đường số 250, vừa vặn xe bus đến!
Lục Hàn Tịch: Lên xe nhiều người, để cháu ôm bà lên, nếu không bà sẽ bị đụng trúng.
Bà cụ: Không cần không cần —— Ta không ——
Lục Hàn Tịch: Bà không cần khách sáo, không còn kịp rồi! Cháu thích làm chuyện tốt!
Nửa phút sau, Lục Hàn Tịch thuận lợi ôm bà cụ chuẩn bị lên xe, bản thân
xuống xe, nhìn xe bus chậm rãi chuyển động, cả khuôn mặt anh tràn đầy nụ cười. Trên xe bus, nét mặt già nua của bà cụ nhanh chóng thay đổi thất
tha thất thểu đi đến bên cạnh tài xế.
Bà cụ: Tài xế mau dừng xe!
Tài xế: Bà không phải vừa mới lên sao? Ngồi nhầm chuyến rồi hả?
Bà cụ: Ai nha! Đều do cậu trai trẻ kia nhất định muốn ôm tôi lên xe. Tôi
không phải muốn ngồi xe, tôi chỉ đến trạm chờ đón người mà thôi.
★☆※☆★o(╯□╰)o★☆※☆★o(╯□╰)o★☆※☆★o(╯□╰)o★☆※☆★
Lục Hàn Tịch không tình nguyện ngồi trước máy tính, bộ dáng nửa sống nửa
chết, nhìn thấy Tô Y rửa mặt xong mặc áo ngủ đi tới, lập tức khóc lóc nỉ non tố khổ nói: “Y Y, anh trai em muốn chỉnh chết anh, lại bắt anh đọc
cái đồ bỏ đi cậu ta viết.”
Tô Y nhìn bóng lưngLục Hàn Tịch ngồi
trước máy tính của Tô Nhiên, cười nhạt: “Stop! Em chưa bao giờ xem gì đó anh ấy viết. Đều là giả bộ dụ dỗ người ta vui vẻ. Trời tối anh ấy liền
nghẹn ở trong phòng ngay cả nước cũng không uống, toilet cũng không đi,
tất cả đều là vắt hết óc moi ruột gan, vô căn cứ xuất ra. Chân chính là
đồ bỏ đi.”
Lục Hàn Tịch nghe xong vỗ đùi cười như điên.
Tô Nhiên đẩy ghế dựa Lục Hàn Tịch một cái ra thật xa. “Còn cười nữa đên
nay cho cậu ngủ sô pha. Còn có, em.’ Tô Nhiên mắt lạnh giết về phía Tô Y hãy còn cười ngây ngô, làm cho cô bị dọa giật mình. “Em là đồ mù chữ,
câm miệng cho anh. Còn nói xấu anh, anh sẽ không cho em tốt nghiệp. Cho
em học đại học cả đời.”
“Anh không cho em tốt nghiệp thì anh sẽ
lại phải tốn thêm một năm học phí. Dù sao em cũng không chịu thiệt. Dù
sao em cũng sẽ không đọc cái đồ bỏ đi gì đó của anh. Xem xem người nào
ngu!”
“Mù chữ!”
“Tự đại cuồng!”
“Ngu ngốc!”
“Lão yêu quái!”
“Đơn bào!”
“Lão xử nam!”
“Em nói cái gì?!”
“Được rồi được rồi!” Lục Hàn Tịch nhanh chóng chạy tới làm người trung gian
giữa không khí giương cung bạc kiếm của hai anh em, đảm đương vai trò
người hòa giải. “Hai người có yên hay không? Ầm ỉ chết tôi. Lão xử nam,
cậu câm miệng! Có phải đàn ông hay không còn đấu võ mồm cùng con gái.
Tôi đều thay câu cảm thấy dọa người.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Tô Y ló đầu ra đặc biệt hả giận phụ họa.
“Còn em nữa!” Lục Hàn Tịch quay đầu lại bắt đầu chỉ trích Tô Y. “Em thật là
danh xứng với thực “đơn bào”. Khó trách, lão xử nam mỗi ngày đều gọi em
như vậy. Ha ha…. Biệt danh của hai người một người so với một người càng bạo.” Lục Hàn Tịch nói tới đây rốt cục không nhịn đượ nữa bật cười,
vươn tay san bằng một đống nếp nhăn khi cười trên mặt. Anh lại bắt đầu
làm bộ làm tịch nói: “Y Y, không thể công kích đối với người thân, nhất
là cái gì xử nam gì đó tương đối đả thương người rồi.”
Tô Y ngẩng mặt nghiêm túc tiến đến nhéo nhéo cánh tay của Lục Hàn Tịch, dồn sức
lắc lắc, “Anh Hàn Tịch, anh đừng loạn trí, em chỉ là nói anh trai mà
thôi, tuyệt đối không có ý tứ ám chỉ anh. Tuy rằng anh cũng có thể nói
là một Thánh Đấu Sĩ, nhưng anh không phải là đã sớm ra sống vào chết,
thân kinh bách chiến hay sao, cũng không giống người nào đó đến nay vẫn
còn là nụ hoa sắp nở không người hỏi thăm. Ha ha….”
Tô Nhiên giận, “Em tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Tô Y kinh sợ. “Lão xử nam thẹn quá hóa giận. Anh Hàn Tịch cứu mạng!”
Sau một hồi chiến đấu bình ổn lại, trên mặt Lục Hàn Tịch là vẻ quang vinh
lại vô tội nhiều hơn một cái băng keo cá nhân. Tô Y không hề có chút áy
náy cười tủm tỉm nhìn về phía Lục Hàn Tịch, nói: “Năm đó lên cấp ba anh
có biệt hiệu là “tài tử phong lưu” có đúng hay không? Không phải có rất
nhiều nữ sinh theo đuổi anh hay sao? Nói cho em nghe một chút, các cô ấy bày tỏ với anh như thế nào?”
Lục Hàn Tịch nghe xong tự hào cười
ha ha, lộ ra hai hàng răng trắng sạch, dương dương tự đắc, một loại
thuộc như lòng bàn tay giới thiệu, nói: “Có người mua cho anh một chút
quà vặt làm quà tặng; còn có người theo dõi anh, hôn trộm anh; còn có
người bắt cóc anh, sau đó chủ động hiến thân; ha ha ~~ Nhưng mà, cũng là Tô Nhiên nhà em lợi hại. Có nữ sinh vì cậu ấy mà nháo loạn đến mức tự
sát. Bởi vì cậu ấy nói người trong lòng của cậu ấy……” Lục Hàn Tịch còn
chưa nói dứt lời, ngực đã trúng một quyền của Tô Nhiên.
Tô Y được thu hoạch ngoài ý muốn, mở to mắt vi mừng hỏi Tô Nhiên, “Anh, người
trong lòng anh là ai? Như thế nào không nói với em?”
Tô Nhiên đối với chuyện vũ nhục vừa rồi của cô còn canh cánh trong lòng, nói chuyện
với cô cũng không phải giọng điệu hay ho gì. “Cũng không phải chuyện gì
tốt, nói cho đứa nhóc như em làm gì? Nói là có người trong lòng, bất quá là làm cho cô nữ sinh kia hết hy vọng thôi. Tự em đi qua một bên chơi
đi, đừng chậm trễ anh cùng Hàn Tịch thương lượng chính sự.”
Tô Y
co rụt cổ không lên tiếng, ngã xuống trên giường lớn mềm mại của Tô
Nhiên, chung quanh lập tức tỏa ra một mùi hoa nhài nhàn nhạt thơm ngát,
là mùi bột giặt quần áo bình thường cô dùng. Cùng mùi hương thanh nhã
trên người cô hòa quyện, tựa như sinh mệnh của Tô Nhiên cùng Tô Y, đã
sớm gắn liền cùng một chỗ.
Tô Y nhàm chán lật người lại, vừa vặn
thoáng nhìn qua gối đầu bên cạnh đặt một cuốn sổ ghi chép tinh xảo, mở
ra xem, thì ra là khúc nhạc Tô Nhiên viết, còn có ca từ. Tô Y không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua giá sách bên cạnh, trên tường treo một cây
đàn guitar, anh trai đã thật lâu không đánh đàn cho cô nghe.
Tiện tay đảo qua nhạc phổ trong cuống sổ, lúc lật đến trang thứ ba, Tô Y
nhìn thấy bài hát “Làm bà xã của anh”, cũng là chuông điện thoại của cô
cùng anh trai. Anh tự đàn tự hát cũng thu lại truyền đến trên mạng,
không ngờ còn có rất nhiều người xem. Giai điệu nhẹ nhàng tuyệt đẹp, hơn nữa giọng hát của Tô Nhiên rất dễ nghe, cô kìm lòng không đậu, dưới đáy lòng ngâm nga hát lên:
“Không biết từ lúc nào bắt đầu, trong lòng của anh nhiều hơn một người là em.
Từ đây, không còn vị trí để cất chứa người nào khác.
Có lẽ chính là từ khi đó bắt đầu, sinh mệnh của anh đã xuất hiện kỳ tích.
Vì thế, những lời “vĩnh viễn ở cùng nhau” thật có ý nghĩa.
Hạnh phúc nắm tay em, nghe tiếng chuông giáo đường vang.
Ngón áp út đeo vào chiếc nhẫn, đồng ý làm bà xã của anh nha?
Thật hy vọng, cứ như vậy, mỗi ngày mở mắt ra, em đều sẽ ở bên cạnh anh.
Cùng em ầm ĩ, cùng em vui đùa, dỗ em ngủ, nhìn em đang ngủ mà mỉm cười.
Có lẽ cuộc sống sẽ không như ý muốn, có lẽ em sẽ khóc.
Nhưng mà em phải tin tưởng, anh sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn yêu em.”
······
Chờ Tô Nhiên cùng Lục Hàn Tịch sửa chữa xong bản thảo, đã là 11 giờ. Lục
Hàn Tịch duỗi cái lưng dài mệt mỏi, không cam nguyện oán giận. “Mệt chết tôi rồi! Cơm nhà cậu thật là không phải ăn không không trả tiền. Ăn
xong rồi còn bắt tôi làm việc. Tôi muốn ngủ một giấc thật dài, buồn ngủ
chết tôi!” Lục Hàn Tịch quay người lại, nhìn Tô Y trên giường, vì thế
kinh ngạc nhỏ giọng kêu lên: “A, bà xã nhỏ nhà cậu đã ngủ rồi.”
Tô Nhiên nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc của cô lúc ngủ nhịn không được cười
khẽ, đứng dậy đi đến bên giường, nói với Lục Hàn Tịch, “Cậu giúp tôi mở
cửa phòng em ấy, tôi ôm em ấy trở về.” Lục Hàn Tịch nghe lời đi ra ngoài mở cửa, sau đó liền đi toilet rửa mặt.
Động tác của Tô Nhiên nhẹ nhàng ôm Tô Y đến trên giường cô, sau đó đi đến bên cửa sổ đóng cửa sổ
lại, kéo rèm cửa sổ lên. Chỉnh tốt đồng hồ báo thức, lại đắp chăn lên
cho cô. Cầm lấy điện thoại di động của cô lên kiểm tra xem có tắt máy
hay không, đặt ở vị trí tránh phóng xạ. Tiếp theo đi ra phòng khách rót
cho cô một ly nước đặt trên tủ đầu giường, vì Tô Y nửa đêm có thói quen
đứng dậy uống nước.
Sau khi Tô Nhiên tỉ mỉ làm xong tất cả, lẳng
lặng đứng bên giường nhì chăm chú Tô Y đang ngủ say, vươn tay nhẹ nhàng
vân vê vài sợi tóc hỗn loạn trên trán cô. Hàng mi thon dài hơi xoăn yên
tĩnh mê người, cái mũi cao xinh đẹp, đôi môi hồng nhạt cong ra một hình
cung ngọt ngào.
Lúc này, em đang chìm đắm trong mộng đẹp đi? Có mơ thấy anh hay không?
Tô Nhiên mỉm cười chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên cái trán trơn bóng của cô.
Y Y, em có biết không? Anh yêu em nhiều như thế nào.
Tô Nhiên cười đi tới cửa, đưa tay tắt đèn. Khoảnh khắc đèn tắt, anh nghe
được cô đang thì thào lời vô nghĩa. Cô lật người lại, nện vào gối đầu,
nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ! Lão xử nam Tô Nhiên luôn luôn khi dễ con.
Con muốn trả thù! Con muốn bỏ nhà ra đi — đi ——” ( hồi âm ing….)
Cười nhẹ một tiếng, Tô Nhiên con khóe môi, trong mắt thoáng qua một tia vui
sướng tính kế. Vì thế, anh xoay người đi đến trước tủ đầu giường, cầm
lấy đồng hồ báo thức của cô, chỉnh lại đồng hồ chạy sớm hai tiếng.