Hai vợ chồng già nhà họ Lục luôn luôn an bày xem mắt cho con trai, Lục Hàn
Tịch bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm đủ các loại lý do dọa đối tượng xem mắt
bỏ chạy.
Vì vậy, ngày nào đó ——
Cô gái (thẹn thùng): Tôi cảm thấy anh không tồi, bộ dáng, công việc, nhân phẩm đều rất tốt.
Lục Hàn Tịch (không đành lòng): Thật xin lỗi, tôi không muốn làm chậm trễ cô. Thật ra, tôi là gay.
Cô gái (trào nước mắt): Có thật không? Anh không phải đang lừa gạt tôi?
Lục Hàn Tịch (áy náy): Là thật, cô cũng không cần quá đau lòng.
Cô gái (lau nước mắt, mừng như điên): Tôi không khổ sở! Tôi là đang vui
mừng! Bác cả! Người mau tới đây! Rốt cuộc cháu cũng tìm được cho bác một niên hạ công tuấn tú rồi!
Lục Hàn Tịch: ~~o(>_
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
6:30 phút sáng ngày hôm sau, Tô Y đang ngủ ngon đến chảy cả nước miếng bị
một trận tiếng ếch kêu ộp ộp thình lình làm chấn động đến té ngã một
cái.
Bình thường cô là một người thần kinh thô, cũng chỉ có đặc
biệt mẫn cảm đối với tiếng chuông đồng hồ báo thức, hơn nữa âm thanh
tiếng ếch kêu của đồng hồ báo thức so với tiếng kêu của một đàn ếch thật sự còn muốn cuồng dã khó nghe hơn.
Cho nên Tô Y bị giật mình, cơn
buồn ngủ hoàn toàn biến mất, dụi dụi mắt, nhanh chóng mặc xong quần áo
liền kéo cửa phòng ra, giống như một cơn gió vọt vào phòng vệ sinh.
Vì sao cô lại chạy trối chết giống như vậy chứ?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô sợ một lát Tô Nhiên đi ra sẽ giành phòng vệ sinh với mình. ╮( ̄▽ ̄”)╭
Trước kia mỗi buổi sáng thời điểm Tô Nhiên có lớp, Tô Y liền ngoan ngoãn đứng một bên ngậm bàn chải đánh răng, cắn khăn lông, đàng hoàng tử tế chờ
anh rửa mặt xong, bản thân mới đi vào, điên cuồng nắm chặt khoảng thời
gian còn lại. Những lúc như vậy, Tô Nhiên đã chuẩn bị ổn thỏa xong còn
có thể đứng ở cửa, miệng gõ cửa liên tiếp dùng giọng điệu tức chết người không đền mạng thúc giục cô, chính xác là đứng nói chuyện không đau
thắt lưng.
Tô Y luống cuống tay chân rửa mặt xong lại bôi xong
kem chống nắng, thuận tiện cho bồn cầu ăn “điểm tâm sáng”. Cô dùng lược
chảy đầu xong, sau đó liền bắt đầu buồn bực. Hôm nay Tô Nhiên như thế
nào không giành với cô? Chẳng lẽ là anh ——
Cô cảm thấy được bản thân bị chỉnh sao? Cong —— cong —— cong —— cong —— cong (giống như NO) = =!
Mặc dù cô không ngốc, nhưng cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được Tô
Nhiên lại thiếu đạo đức hại cô như vậy. Có câu nói: Phòng ngày phòng
đêm, trộm nhà khó phòng. Trừ phi có chứng vọng tưởng là người bị hại,
bằng không cô tuyệt đối không có khả năng suy nghĩ theo phương hướng
này.
Cô nghĩ tới nguyên nhân đầu tiên chính là Tô Nhiên ngủ quên! Cô đứng trước gương vẩy vẩy hai bàn tay dính nước, thật sự là ông trời
có mắt. Cái gọi chính là: Đi đêm nhiều chắc chắn có ngày gặp ma. Anh làm nhiều chuyện xấu như vậy chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Vậy thì để cho lão
xử nam bị trễ đi. Ha ha ha ——
Tô Y bị cảm giác vui sướng khi
người gặp họa làm cho đầu óc hôn mê, nhe răng rợn mắt rón ra rón rén
bước trở về phòng, cầm lấy một hộp sữa liền bắt đầu nắm lấy balô không
chú ý chạy ——
~~~~~~~~~ Tôi là đai diện đường phân cách rời đi 40 phút thuần khiết phù phù phù ~~~~~~~~~~
Buổi sáng lúc 5:40 phút, điện thoại bàn trong nhà đột nhiên đổ chuông, Tô
Nhiên biết là ai gọi tới, chỉ cười rồi lật người tiếp tục ngủ.
Nhưng bởi vì tối hôm qua Lục Hàn Tịch tay chân không thành thật bị người nào
đó đá xuống giường, hiện tại đang nằm trên mặt đất lại bị làm cho ngủ
không được. “Ai mới sáng sớm tinh mơ có để cho người ta ngủ hay không?
Nhiên Nhiên, nghe điện thoại đi!”
Tô Nhiên cầm lấy gối đầu trùm
lên lỗ tai, nhịn không được phá lên cười. “Ha ha… Để cho em ấy gọi đi,
nếu tôi đoán không sai, cô gái ngốc kia nhất định đã đến trường học.”
“Là Y Y gọi? A, tôi nhớ ra rồi, cậu nói tối hôm qua cậu chỉnh đồng hồ báo
thức của em ấy chạy nhanh hai giờ, như vậy thật là khi dễ con người ta,
cậu thật không phải là người Vì sao em ấy không gọi di động cho cậu? A, tôi lại hiểu rồi, cái người đàn ông thiếu đạo đức
cậu nhất định là đã tắt điện thoại di động. Cậu như thế nào cười đên vui vẻ như vậy? Nói rõ ràng, em ấy thật là ầm ĩ, hiện tại cậu cũng ngủ
không được.” Lục Hàn Tịch tức giận đến vò đầu bức tai, hối hận muốn chết vì bản thân đã đến ở trong một cái gia đình không bình thường như vậy.
Thật sự là hối hận đến xanh ruột ——
Tô Nhiên lật người ném gối đầu tới trên người Lục Hàn Tịch. “Ai cần cậu lo! Tôi ngủ không được tôi cũng vui vẻ!”
“Biến thái!!” Lục Hàn Tịch triệt để không còn gì để nói. Để trần cánh tay đi
ra khỏi phòng rửa mặt. Anh cực kỳ hoài nghi, gả cho một người đàn ông
giống như Tô Nhiên như vậy là hạnh phúc hay là bất hạnh đây?
~~~
Ngẫu nhiên đi ra ngoài một lần, bây giờ lại xuất hiện lần nữa, đường
phân cách tôi muốn nói cho mọi người biết thời gian đã qua một buổi
sáng, cần cù lao động….. phù phù phù ~~~~~
Cả buổi sáng đi qua Tô Y cực kỳ bực tức, hai tiết học chuyên ngành cũng không nghe lọt. Cuối
cùng thời điểm gần tan học tiết Ngoại Ngữ, giáo sư ngoại ngữ nam trẻ
tuổi nhìn thấy bộ dáng đau khổ rối rắm, uể oải không phấn chấn của cô,
có lòng tốt đi đến bên cạnh cô, hỏi: “Are you okay?”
Hồn Tô Y vẫn còn đang bay trên trời không nghe thấy, An Tiểu Nhược ở bên cạnh thấy
thế nhanh chóng cười tủm tỉm trả lời giáo sư ngoại ngữ nam trẻ tuổi,
“Con gái, hàng tháng đều sẽ có vài ngày như thế này ——” Dưới tình thế
cấp bách An Tiểu Nhược trực tiếp dùng tiếng Hán nói.
Giáo sư
ngoại ngữ nam rõ ràng là nghe hiểu, vẻ mặt ái muội cười, dùng giọng điệu tiếng Hán kỳ quái nói: A, thì ra lý do là vậy, tan học đi, không sao,
tôi hiểu rõ.”
“Thầy hiểu được?” An Tiểu Nhược ngẩng mạnh đầu lên, miệng há to bằng một quả trứng gà, đại ca ngoại quốc này, thầy là đàn
ông sao? Chẳng lẽ là người chuyển giới? (⊙_⊙?)
Tô Y cầm lấy
balô, xám xịt mặt trốn khỏi phòng học trong một mảnh tiếng cười vang.
Vừa đóng cửa phòng học lại, liền nhìn thấy Tô Nhiên đang thật nhàn nhã
đứng dựa vào cầu thang ở góc rẽ của hành lang.
Tô Nhiên thấy cô
ra ngoài hơi kinh ngạc một chút, lập tức thoáng nhìn qua đồng hồ. “Như
thế nào nhanh như vậy? Anh nghe thấy bạn học của em đang cười, ai buồn
cười như vậy?”
Tô Y hung hăng trợn mắt nhìn anh, đi qua, tức giận nói: “Biết rõ còn cố tình hỏi. Anh tới làm gì? Cũng muốn đến cười nhạo em?”
Tô Nhiên liếc nhìn một cái về phía cửa phòng học của cô, bừng tỉnh đai ngộ cười nói: “Thì ra bạn học là đang cười em. Ha ha, không đánh đã khai. em như thế nào lại ngốc như vậy. Ha
ha….”
“Đúng vậy, không ngốc như thế nào có thể bị anh hại thức
sớm hai tiếng đồng hồ? Em nói, buổi sáng hôm nay lúc ra khỏi nhà như thế nào cảm thấy kỳ quái, trời cũng chưa sáng hẳn, em còn tưởng có sương
liền không suy nghĩ nhiều. Em làm sao sẽ nghĩ tới anh cố tình mưu hại.
Anh sao lại như vậy? Anh không sợ sẽ gặp báo ứng hay sao? Khó trách đến
bây giờ anh còn chưa tìm thấy đối tượng. Anh xứng đáng!
Bởi vì cô đang rất tức giận, giơ nắm tay hướng về phía bả vai của Tô Nhiên điên
cuồng ra quyền. Vừa đánh vừa ở một bên hùng hùng hổ hổ hừ——
Đúng
lúc này có mấy nữ sinh đi tới, Tô Y liếc nhìn liền phát hiện mấy nữ sinh cô đã từng gặp qua trong lớp tự chọn của Tô Nhiên, vì thế một cái quỷ
kế trả thù đúng thời cơ khéo léo xuất hiện.
Tô Y dùng khóe mắt
nhìn thấy đám nữ sinh sắp đến gần, vội vàng lôi kéo tay Tô Nhiên, đặt
lên bụng của bản thân, than thở khóc lóc lớn tiếng nói: “Giáo sư Tô! Tại sao thầy có thể đối xử với em như vậy? Em không muốn đi bệnh viện, em
không muốn đi phá bỏ cái thai. Đứa nhỏ là vô tội. Thầy như thế nào có
thể đành lòng mà đối xử với một sinh mệnh còn nhỏ như vậy? Nếu thầy
không muốn để cho người khác biết chuyện của chúng ta, em có thể không
nói ra, chỉ cần thầy đừng làm hại đến đứa bé của chúng ta —— Giáo sư
Tô——”
Tô Nhiên bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, buồn cười nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm lấy tay anh. Không thể không nói, bảo bối nhà
anh thật đúng là ngốc nghếch đáng yêu!
“A——” Đám nữ sinh thấy thế đồng loạt tuôn ra một tiếng thét chói tai, giống như lang như hổ mạnh
mẽ nhào tới. Một đám sau khi nhìn thấy Tô Y đều là ánh mắt giống như gặp quỷ, trong đó có một mỹ nữ bị chấn động nghiêm trọng nhất, lập tức bị
kích động đến miệng lệch qua một bên, mắt trợn tròn, miệng xùi bọt mép.
“Không phải đâu giáo sư Tô, mặt hàng như vậy mà thầy cũng thượng?”
“Cô nói cái gì đó!” Một người đàn chị đeo khuyên mũi kéo nữ sinh miệng xùi
bọt mép vừa mở miệng qua một bên, cung kính chào Tô Nhiên, “Chào giáo sư Tô, xin thầy giao kẻ điên nói xấu thầy cho em, em sẽ thay thầy thu thập cô ta.”
Tô Y sợ tới mức khẽ run rẩy.
Tô Nhiên đè lại bàn
tay đang run rẩy của cô, nở nụ cười ôn hòa, cực kỳ thân thiện nói với
đại tỷ đeo khuyên mũi, “Không có việc gì, em học sinh này mời thầy trợ
giúp diễn kịch sân khấu, đang luyện lời kịch, ha ha. Các em nhanh đi ăn
cơm đi, đi căn tin trễ sẽ không còn cơm nữa.”
“A, như vậy à, vậy
thì em yên tâm rồi. Em đã nói, dù cho giáo sư Tô có luẩn quẩn trong lòng cũng sẽ không tìm loại con gái như thế này lãng phí bản thân. Chúng ta
đi thôi, tạm biệt giáo sư Tô.” Đại tỷ đeo khuyên mũi ra hiệu với mấy nữ
sinh khác một cái, mọi người lập tức hiểu ý lôi kéo nữ sinh sùi bọt mép
kia cùng nhau đi xuống lầu.
Tô Y hung tợn đá mạnh mấy cái vào
không khí đối với bóng lưng của đám nữ sinh. Lãng phí? Lãng phí em gái
cô! Thật là vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!
“Tô Nhiên, cái
người mặt người giả thú, hư tình giả ý anh! Bộ mặt trước người khác cùng bộ mặt sau lưng người khác của anh quả thật quá dối trá. Có phải anh
rất hả hê hay không? Chẳng những em không thể cho anh thân bại danh liệt ngược lại còn khiến bản thân gặp rắc rối!”
Tô Nhiên lôi kéo tay
nhỏ bé của cô bỏ vào trong lòng bàn tay của bản thân, cưng chiều cười
nói: “Em nhớ kỹ, em chính là con khỉ con, như thế nào cũng không thể
nhảy ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh.
Ngoan ngoãn đi theo anh trai sẽ có thịt ăn ~~ Ha ha, được rồi, buổi
chiều em không có lớp đúng không, vừa khéo học sinh của anh tặng anh hai chiếc vé, chúng ta đi xem phim đi.”
Tô Y dùng sức rút tay lại,
lấy ra một tờ khăn giấy ướt cẩn thận lau tay, cố ý chọc tức anh, bĩu môi nói: “Không đi. Người ta đi xem phim đều là người yêu, nào có ai cùng
anh trai đi xem phim, em đâu có bị bệnh!”
Tô Nhiên bị thần kinh
thô của cô kích thích đã sớm miễn dịch, chỉ là tiếp tục cười, lần nữa
kéo tay cô qua, nhét vào tay cô một thanh chocolate Dove, là loại cô
thích ăn nhất. “Ngoan, cùng anh đi xem phim đi, đây là quà tặng.”
Tô Y nhìn thanh chocolate mê người, thiên nhân giao chiến một lát, sau đó
nắm lấy thanh chocolate quay đầu bỏ chạy. “Không đi, em còn muốn trở về
nhà xem phim hoạt hình!”
“Em có về nhà cũng không vào cửa được.” Tô Nhiên khoanh tay ung dung nói.
“Vì sao?” Tô Y kịp thời phanh lại, xoay đầu kinh ngạc một chút.
Tô Nhiên quơ quơ xâu chìa khóa trong tay, cười nói: “Bởi vì chìa khóa của em ở chỗ của anh.”
“Anh —— Anh sẽ không được chết tử tế!” Tô Y cầm thanh chocolate hữu khí vô
lực lại quay về trước mặt Tô Nhiên. “Được rồi, xem phân lượng của thanh
chocolate, em đi. Nhưng mà, một thanh không đủ nha, anh mua cho em thêm
một thanh đi.”