Lục Hàn Tịch ưỡn mặt: Hắc hắc ~~ Nhiên Nhiên, năm mới tốt lành! Lì xì cho tôi đi!
Tô Nhiên khinh thường: Chờ khi nào cậu có con trai lại đến đòi đi!
Nửa giờ sau, chuông cửa lại vang lên. Tô Nhiên mở cửa, nhìn thấy Lục Hàn Tịch đứng bên ngoài còn ôm một con chó.
Lục Hàn Tịch vuốt ve con chó: Con trai, mau chúc tết cha nuôi của con, cha nuôi sẽ cho con tiền mừng tuổi!
Tô Nhiên ghét bỏ: Tôi là nói chờ cậu có con trai, không phải chó!
Lục Hàn Tịch ủy khuất, mắt lấp lánh: Mẹ! Tô Nhiên nói cháu của mẹ là chó!!
Mẹ Lục giận dữ: Con cái đồ ngu xuẩn! Sớm nói con tìm một đứa giống người một chút ôm đến, đi, trở về ôm lại!
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Tô Y biến khuôn mặt thành hoa hướng dương hướng tới ánh mặt trời chói
chang trong nhà, chân chó cười nịnh lắc tới lắc lui. “Hắc hắc, hiện tại
em muốn ăn kem dâu tây hai tầng ——”
Tô Nhiên giơ tay lên vuốt mũi cô một cái, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười khó nén, “Ăn nhiều răng em
lại đau, một tuần chỉ có thể ăn một lần, nghe lời. Một lát đến rạp chiếu phim anh mua đồ ăn ngon cho em.”
Tô Y bĩu môi buông tha cho kem
dâu tây hai tầng, ánh mắt trong suốt sáng ngời rực rỡ như hoa hướng
dương lại bắt đầu xoay chuyển. “Em muốn ăn popcorn vị bơ!”
”Được, mua cho em một bịch lớn.”
”Ừ, em còn muốn uống nước trái cây lạnh.”
”Đều thỏa mãn em.”
”Anh trai, anh thật là người tốt!”
”Em biết là được.”
Tô Y cười toe toét nhất thời cảm thấy tốt đẹp đắc ý vênh váo, đột nhiên
trong đầu “ong” một tiếng cảnh báo điên cuồng, mới hậu tri hậu giác ý
thức được bản thân đã bị dụ nhảy vào cái cạm bẫy vỏ bọc đường của lão
yêu tinh. Vì thế hoa hướng dương lập tức biến thành trái khổ qua rối
rắm, chân run rẩy, khuôn mặt vẫn còn nỗi khiếp sợ. “Rõ ràng là anh có
lỗi với em trước, cho dù anh có đối tốt với em cũng là vì chuộc tội. Em
còn chưa có tha thứ cho anh đâu. Vì sao em còn phải biết ơn anh, còn
khen anh là người tốt? Tô Nhiên, anh là một lão yêu tinh tu hành ngàn
năm. Em kém chút nữa đã bị anh mê hoặc tâm trí.”
Tô Y bị trái tim lương thiện dễ tin lão yêu tinh làm cho tức giận đến muốn đi cào tường cho hả giận.
Tô Nhiên buồn cười giữ chặt tay cô đi xuống lầu, giống như đang dắt một
con khỉ con đầy hoạt bát đang giương nanh múa vuốt. “Được rồi, đừng náo
loạn, khuya về nhà anh làm thịt nướng cho em. Như vậy được chưa?”
Một giây trước vẫn còn là con khỉ con la lối om sòm, hiện tại đột nhiên yên tĩnh lại, vui vẻ lắc lắc cái đuôi. “Ừ, như thế này cũng không sai biệt
lắm. Tối hôm qua thịt đều bị Lục Hàn Tịch ăn hết, em cũng không ăn được
mấy cục. Anh, anh biết không? Hắc hắc, cục thịt trong chén anh ấy đã bị
rớt xuống đất, là em nhặt lên bỏ vào lại, ha ha…. Anh ấy thế nhưng còn
nói ăn ngon, ha ha, ngốc muốn chết ——”
Tô Nhiên chợt dừng bước,
tinh quái nhìn em gái ngốc đang điên cuồng cười nhạo người khác, giọng
nói cực kỳ ôn nhu hấp dẫn. “Y Y, em nói Lục Hàn Tịch ăn chén cơm là của
ai vậy?”
”Của anh, ha ha ha ——” Tiếng cười ngốc nghếch của Tô Y
im bặt, kinh hãi quá độ nấc cụt một cái. = = Cô thấy tình huống không ổn liền nhanh chóng nói sang chuyện khác. “Đúng rồi anh trai, gần đây vì
sao anh lại nhiệt tình yêu thích xào rau nấu cơm như vậy? Em thật sự rất hiếu kỳ, anh nói cho em biết đi ——” Tô Y chớp chớp ánh mắt mang theo vẻ vô cùng tò mò thuận tiện giả bộ điềm đạm đáng yêu.
Tô Nhiên vốn
cũng không có ý định truy cứu, vừa hay nhìn thấy bộ dáng nửa cúi đầu
thẹn thùng đáng yêu của cô, trong lòng liền giống như được rót mật
đường, miễn bàn có biết bao nhiêu vui vẻ. Lôi kéo cô ra khỏi trường học, anh đắc chí vừa lòng nói: “Em chưa từng nghe qua câu nói này sao? Muốn
trói chặt trái tim một cô gái, đầu tiên phải trói chặt dạ dày của cô
ấy.”
Tô Y ngẩng đầu, vui mừng nói: “A, em hiểu! Có phải anh coi
trọng cô gái nào rồi hay không? Sau đó mượn con chuột trắng là em đây
liều mạng làm thí nghiệm, rèn luyện tay nghề nấu ăn thật tốt, sau đó
liền đi bắt lấy trái tim con người ta làm tù binh?”
Tô Nhiên khen ngợi: “Lúc này em thế nào không ngu ngốc nữa, ha ha…”
Tô Y không vui: “Em vốn không ngốc mà! Chỉ là không đấu lại anh mà thôi.”
Sự thật chứng minh, đấu với trời – vui vẻ vô cùng; đấu với đất – dù chết
cũng vinh dự; nhưng mà đấu với Tô Nhiên – sống không bằng chết; làm cho
cúc héo, trứng đau*!
*Hoa cúc và trứng: Cái này thì mấy anh chị em hủ nam hủ nữ đều biết là gì rồi đấy.
Tô Y bỏ lại vẻ mặt tức giận bất bình lại phía sau, giương cằm châm chọc
khiêu khích: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, là cô gái nào xui xẻo
như vậy bị anh coi trọng thế? Về sau cô ấy có thể chịu đựng được —— Rống rống!”
Tô Nhiên cười một tiếng, quay đầu lại nhìn khuôn mặt của
cô. Khóe miệng Tô Y khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh mặt trời chiếu
đến đỏ ửng, còn có đôi mắt trong sáng sạch sẽ —— Lúc này, anh bỗng nhiên rất muốn vươn tay ra xoa xoa khuôn mặt cô, sau đó nhẹ nhàng thì thầm
vào bên tai cô: Y Y, thật ra cô gái đó chính là em ——
Nhưng bây giờ không phải lúc, mẹ vẫn chưa cho phép anh nói thân thế thật sự của cô cho cô biết.
Tô Nhiên không để lại dấu vết dời mu bàn tay ra phía sau, đi đến trước mặt Tô Y cố ý cao giọng nói: “Đúng vậy, về sau cô ấy có thể chịu đựng được
—— Ha ha!”
Tô Y tự nhiên mở giấy đóng gói thanh chocolate ra, đưa đến bên miệng, “răng rắc” cắn một miếng lớn, một bên tinh tế nhấm nháp, một bên cười nhạt với bóng lưng của Tô Nhiên “Hừ! Cô gái nào gả cho anh khẳng định là xui xẻo tám đời. Một lão biến thái, vui giận bất thường,
tâm tình bất định ——”
Làm cho Tô Y bị đông lạnh đến khẽ run rẩy. “A? Em nói cái gì rồi? Không nhớ được ~~ A, em nhớ ra rồi. Em nói: Cô gái nào gả cho anh khẳng định đã
tích công đức tám đời rồi. Một thanh niên tài tuấn độc nhất vô nhị như
vậy liền nằm trong tay. A —— a, anh nói có đúng hay không?”
Tô
Nhiên bị bộ dáng khẩn trương hề hề của cô nhóc con này làm cho dở khóc
dở cười. “Cẩn thận một chút, lúc đi không nên ăn đồ ăn, dễ dàng bị sặc.
Đến chỗ rồi hãy ăn, lại không có ai giành với em.”
”Không rớt!”
”Được rồi, vậy không mua cho em popcorn cùng nước trái cây nữa.”
Tô Y nghe vậy liền chạy nhanh đến trước mặt Tô Nhiên, giơ cánh tay ra chặn lại, cực kỳ kích động, giống như luyện Thái Cực Quyền, hít sâu một hơi
làm hòa hoãn lại nhịp tim đập. Sau đó, cô bắt đầu sơ lược thổ lộ sứt sẹo của bản thân:
”Đừng vậy mà, hắc hắc, giáo sư Tô, thầy tốt nhất.
Tất cả nam nữ già trẻ trong cái trường đại học S này chỉ có thầy là đẹp
trai nhất. Trong tất cả các sinh vật sống ở thành phố S này chỉ có anh
là đặc biệt nhất. Tính tình của anh tuyệt đối không quái đản, nhân phẩm
lại càng tốt đến hết chỗ nói. Anh cũng không khi dễ người già ốm yếu,
cũng không ngược đãi đứa em gái đáng thương này. Em muốn ăn chocolate
khiến cho bản thân luôn bị sâu răng. Em muốn uống nước trái cây khiến
cho bụng no căng. Cho em tiền tiêu vặt là một tấm chi phiếu, lại còn nói chính xác bật mã. Em muốn tốt nghiệp, anh còn ở sau lưng xung phong
nhận việc viết luận văn tốt nghiệp cho em. Anh nói xem, người anh trai
như vậy như thế nào không vĩ đại? Người thầy có trách nghiệm như vậy như thế nào học sinh không kính yêu? Cho nên, giáo sư Tô, thầy khiến cho
người học sinh là em luôn luôn kính yêu đến muốn chết.”
Tô Nhiên
nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Đừng cho là anh nghe không hiểu, em đây là
đang châm chọc anh bình thường đối xử hà khắc với em. Hừ, tự cho là
thông minh.”
Tô Y nắm tay áo sơ mi của anh, đắc ý cười ngây ngô,
“Hắc hắc, anh suy nghĩ nhiều, như thế nào? Nghe xong những từ ngữ khen
ngợi của em có cảm thấy cực kỳ vui vẻ hay không?”
”Cút qua một
bên, em mắng anh, anh còn vui vẻ? Anh cũng không có bị bệnh. Nhưng mà
anh hỏi em này, tiền tiêu vặt anh đưa cho em đâu? Như thế nào lại không
còn tiền nữa?”
”A, còn không phải là do chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ hay sao.” Cô nhóc nào đó bắt đầu cúi đầu chơi đùa ngón tay……
Trong mắt Tô Nhiên tràn đầu cưng chiều, ôn nhu nói: “Ngốc, quà tặng của chúng ta anh đã chuẩn bị xong rồi.”
Tô Y ngập ngừng, “Đó là tấm lòng của anh, em muốn tự mình cho mẹ một bất ngờ.”
Tô Nhiên vừa buồn cười vừa tức giận, “Ngu ngốc, cái gì của anh của em, của anh không phải cũng là của em hay sao?”
”Ai ai nha, nói bậy, bà xã của anh có thể là của em sao? Ách, tuy rằng căn
nhà của anh đứng tên em, nhưng em sẽ không muốn, chờ anh kết hôn, em
liền dọn ra ở riêng.”
”Anh kết hôn em cũng không cần dọn ra.”
”Không được, như vậy rất không tiện. Đến lúc đó vạn nhất hai người muốn thừa
dịp đêm khuya yên tĩnh trình diễn tiết mục nóng bỏng gì đó lại sợ em
nghe được nên nhịn đến hỏng thì làm sao? Hơn nữa em cũng không muốn nghe thấy được âm thanh gì đó của hai người kích thích chết Thánh Nữ độc
thân em đây.”
”Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đi nhanh lên, một lát phim bắt đầu chiếu rồi.”
”Chỉ là anh đã hướng ma trảo về phía cô gái kia thì phải hành động nhanh một chút, tranh thủ sớm ngày kết hôn, cũng nhanh chóng thả cho em một con
đường sống, để em sớm ngày thoát ly khổ ải, ha ha ha ——”
”Nói hưu nói vượn, câm miệng em lại!”
”Ừ, không nói không nói, nhưng mà thanh chocolate này ăn ngon thật!”
= = ︳
Suất chiếu đầu tiên thời gian là 1 giờ chiều, lúc 12:45 phút hai người kì kèo mè nheo rốt cục cũng đi tới rạp chiếu phim.
Tô Y đứng bên cạnh tấm poster to lớn nhìn chằm chằm nơi nào đó không
chuyển mắt. Tô Nhiên theo ánh mắt của cô nhìn lại, thấy cô đang nhìn
chằm chằm một bé trai khoảng chừng tám chín tuổi.
Ách, Tô Y không có sở thích luyến đồng, cô chỉ là coi trọng cây kem hình Hôi Thái Lang
trong tay thằng nhóc kia mà thôi. Cậu nhóc lười biếng vươn đầu lưỡi nõn
nà, không chút do dự liền liếm sạch một cái lỗ tai bự của Hôi Thái Lang.
Tô Nhiên khẽ cười lắc đầu một cái, lấy một tấm vé xem phim ra thả vào
trong tay cô. “Em đi vào trước chờ anh, anh đi mua đồ ăn cho em, xong sẽ đi tìm em.”
”A, được.” Hồn phách tham ăn đang phiêu lãng nơi nào đó còn chưa phục hồi, cầm tấm vé không tình nguyện đi vào trong.
Tô Nhiên đi tới trước mặt bé trai đang nuốt sống Hôi Thái Lang, ngồi xổm
xuống, trưng ra nụ cười siêu cấp vô hại, hỏi: “Bạn nhỏ, nói cho chú
biết, cây kem này con mua ở đâu vậy?”