Nhà Có “Sói” Đói

Chương 62: Sống chết trước mắt



"Cậu?” Hạ Vũ Hiên dần dần mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Ngạo gần ngay trước mắt.

Thẩm Ngạo cố làm ra vẻ đau lòng đở cậu dậy, đích thân cởi dây thừng trói chặt hai tay của cậu, trong giọng nói tràn đầy tự trách. “Đều tại cậu, nhiều ngày như vậy mới tìm thấy con, Vũ Hiên, bọn họ có làm gì con không?”

Hạ Vũ Hiên hoạt động hai tay hai chân mấy ngày nay không thể động đậy, sâu trong nội tâm lại cảm giác kỳ lạ. “À, bọn họ không làm gì cả, chỉ là trói con lại.”

"Vậy thì tốt. Cậu và cha con chia nhau tìm con, con nhanh về nhà đi, hiện tại anh ấy cũng nhanh sắp điên ——"

Câu nói kế tiếp của Thẩm Ngạo Hạ Vũ Hiên không nghe thấy, cậu chỉ nghe được câu “Anh ấy cũng nhanh sắp điên” Cậu nói ba vì tìm cậu mà nhanh sắp điên…… Đây vẫn là ba cậu sao?

Thẩm Ngạo nhìn ra Hạ Vũ Hiên có hơi xúc động, vội vàng rèn sắt khi còn nóng mà nói: “Nơi này liền giao cho cậu đi, con nhanh về nhà để cho ba con yên tâm. Các người phụ trách đưa Vũ Hiên trở về.”

Từ phía sau hắn đi tới hai người, cung kính nói một câu với Hạ Vũ Hiên: "Thiếu gia xin mời!"

Hạ Vũ Hiên rời khỏi kho hàng rồi mới phát hiện giờ phút này cậu đang ở trong một khu rừng sâu n´I thẩm, cây cối sum xuê, cỏ hoang um tùm. Khó trách nhà kho bị bỏ hoang kia lại ẩm ướt như vậy. Địa phương bí mật như vậy, cậu làm thế nào mà tìm được? Trước không nói cái này, chuyện cần thiết nhất bây giờ là sớm trở về nhà để cho ba yên tâm.

Xe hơi theo một con đường núi hẹp chạy xuống chân núi, sau khi chạy nhanh khoảng chừng mười mấy phút đồng hồ thì chạy ra quốc lộ. Hạ Vũ Hiên không nhìn thấy, cậu vừa mới chạy ra khỏi đầu đường thì lúc này lại có một chiếc xe hơi rẽ vào.

~~~~~※★☆★※~~~~~~~~~~※★☆★※~~~~~~~

Tiểu khu Không Trung Lâu Các, Diệp Thiên Hạo mới vừa từ bên ngoài mua nguyên liệu nấu ăn về, vừa mở cửa sau liền phát hiện Hứa Dương không có ở nhà, để đồ ăn xuống đi vào phòng Hứa Dương lại nhìn thấy một bức thư ở trên giường hắn. Diệp Thiên Hạo cầm bức thư lên, trên đó viết, “Thân gửi Hạo,”

Đột nhiên một hồi tiếng chuông điện thoại cắt ngang động tác mở bức thư của Diệp Thiên Hạo lại, hắn khẽ cau mày cầm điện thoại lên, giọng nói có chút âm trầm, “Alô.”

"Là Hứa Dương tiên sinh sao? Tôi là bác sĩ Lâm khoa tâm thần bệnh viện Phục Chúc, hôm qua anh tới kiểm tra lại, hôm nay gọi điện thoại di động cho anh lại tắt máy, cho nên liền gọi điện thoại bàn cho anh. Nếu có thời gian, hôm nay anh cứ tới đây đi ——"

Đầu Diệp Thiên Hạo “ầm” một tiếng, tay phải cầm điện thoại không tự chủ xiết chặt lại. Khoa tâm thần bệnh viện Phụ Chúc? Kiểm tra lại? Tiểu Dương bị bệnh? Hắn như thế nào lại không biết?” “Anh nói gì? Anh nói rõ cho tôi, Tiểu Dương rốt cuộc như thế nào?”

"A —— Anh không phải là Hứa Dương tiên sinh? Anh là người nhà của Hứa Dương tiên sinh sao? Là như vầy, trước kia Hứa Dương tiên sinh có cường độ thấp bị bệnh tâm thần phân liệt, mặc dù trải qua trị liệu đã chuyển biến tốt, nhưng mà bình thường người nhà phải cố gắng tránh kích thích đến người bệnh ——"

Câu nói kế tiếp Diệp Thiên Hạo một câu cũng không nghe vào. Bệnh tâm thần phân liệt? Đây quả thật là sấm sét giữa trời. Tiểu Dương không phải vẫn luôn rất tốt sao? Hắn còn trẻ như vậy! Hắn mới 23 tuổi! Như thế nào lại có thể như vậy?

Diệp Thiên Hạo chợt nhớ tới bức thư trong tay, cố nén tâm tình cuồng loạn, không chút do dự xé mở bức thư ——

……….

Cùng lúc đó, Tô Nhiên xách vali hành lý ra khỏi thang máy lầu 12. Anh cố ý không lấy chìa khóa. Cái cô gái ngốc nào đó không phải muốn anh cho cô ngạc nhiên vui mừng hay sao? Anh trở về sớm trước nửa tiếng có tính là ngạc nhiên hay không đây?

Được rồi, anh thừa nhận anh thích khi dễ cô. Mấy ngày nay không gặp, anh cũng không nghĩ tới bản thân sẽ nhớ cô như vậy, thật muốn ôm cô vào lòng hôn cho đả.

Không biết hiện tại bà xã nhỏ của anh đang ở nhà làm gì? Nhìn thấy anh đứng trước cửa nhà có thể kích động nhảy lên hay không đây? Ha ha, cô gái ngốc anh bảo vệ hơn 20 năm, rốt cuộc bị anh hoàn toàn bắt làm tù binh.

Nhưng —— Thời điểm anh đi tới cửa nhà, tim lại đột nhiên co rút đau đớn một chút. Bỗng nhiên xuất hiện cảm giác lo lắng cùng sợ hãi chưa bao giờ có ——

Bởi vì cửa nhà không khóa, Y Y chưa bao giờ có thói quen không khóa cửa. Trái tim Tô Nhiên lập tức treo ngược, “Y Y ——" Giọng nói đã có chút run run, cảm giác sợ hãi cũng ngày càng mãnh liệt…….

Tô Nhiên đẩy cửa đi vào, hoảng loạn gọi to: "Y Y!"

Không có người trả lời ——

Y Y không phải là ở nhà hiệu trưởng Hứa Dương lầu dưới chứ? Hoặc là xuống lầu mua đồ quên khóa cửa? Hay là đi sang nhà cách vách cũng không chừng? Tô Nhiên tìm mọi lý do để an ủi mình, Y Y sẽ không xảy ra chuyện, nhất định sẽ không!

Tuy nhiên khi anh nhìn thấy chiếc điện thoại di động xa lạ đang reo trên ghế sô pha thì lập tức co quắp ngồi dưới đất.

Tay Tô Nhiên run rẩy nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến một giọng nam lo lắng: “Alô, Lạc tiên sinh sao? Tại sao ngài lại không nghe điện thoại?”

"Lạc tiên sinh? Anh là nói….. Lạc Thành Phong?” Ông tới tìm Y Y? Nhưng mà người đâu?

"Anh là ai? Lạc tiên sinh đâu? Tôi có việc gấp tìm ngài ấy.”

Tô Nhiên ném điện thoại di động, sau đó liền bắt đầu gọi điện thoại cho Tô Y. Nhưng mà tiếng chuông điện thoại lại truyền tới từ trong phòng bọn họ. Điện thoại di động của cô còn ở trên giường.

Đáng chết!! Anh thế mà lại quên còn có Lạc Thành Phong, anh tại sao lại có thể quên chuyện này.

"Tiểu Dương có qua đây hay không?”

Cửa đột nhiên truyền đến một giọng nam, Tô Nhiên theo tiếng đi ra, trái tim bỗng dưng trầm xuống.

~~~~~※★☆★※~~~~~~~~~~※★☆★※~~~~~~~

Lúc Tô Y sắp tỉnh lại, loáng thoáng nghe thấy hai người đang nói chuyện.

"Hứa tiên sinh đối với đứa nhỏ Thiên Hạo kia đúng là tình thâm ý trọng, làm cho tôi rất là cảm động.” Là giọng nói của một người đàn ông trung niên, giọng nói này từ trước tới nay cô chưa từng nghe qua.

"Bớt nói nhảm, không phải là ông muốn mượn tay tôi giết Hạ Thịnh Triêu hay sao?”

Giọng nói này Tô Y nhận ra, là Hứa Dương! Sau khi Hứa Dương đánh cô ngất xỉu, cô liền không biết gì cả. Hiện tại đầu óc rối loạn, hai mắt liều mạng muốn mở ra, tuy nhiên lại không có chút sức. Vừa rồi hắn mới nhắc tới Hạ Thịnh Triêu, như vậy ba cô thì sao? Trên người không nhúc nhích được, Tô Y dùng sức cắn môi, cắn đến chảy máu. Cảm giác đau đớn nhất thời làm cho cô tạm thời thanh tỉnh một chút, ánh mắt cũng chậm rãi mở ra……… nhìn thấy rõ ràng tất cả trước mắt.

Một người đàn ông xa lạ mặc tây trang màu đen đưa lưng về phía cô, mà lúc này, Hứa Dương đang đứng bên cạnh ông.

Ở ngay phía trước Hứa Dương, Lạc Thành Phong đang bị cột vào trên ghế. Cũng không biết lúc ở nhà, Hứa Dương làm cách nào đánh ngã ba cô. Hiện tại các khoảng cách xa như vậy Tô Y mơ hồ nhìn thấy cái đầu nghẹo sang một bên của ông có dáng vẻ rất là đau đớn. Cũng không biết là đã hôn mê hay là còn tỉnh.

Chiếc ghễ bên cạnh ba là Hạ Thịnh Triêu cũng đang bị trói. Nhưng mà nhìn bộ dáng của ông giống như là vẫn còn hôn mê. Aiz, bọn cướp này một chút sáng tạo cũng không có, tất cả đều là cùng cột vào trên ghế! = =

Chỉ là Hứa Dương lại làm một người không giống, đó chính là cô. Tô Y phát hiệp cô không có bị cột vào trên ghế, chẳng qua là bị trói hai tay hai chân nằm trên mặt đất. Coi như là hắn còn có một chút lương tâm. Nhưng mà thân thể bị ép tới hai tay đau quá!

Sau đó Tô Y lại nghe được giọng nói của người đàn ông trung niên. “Hứa tiên sinh nói cái gì đó, đây không phải là nguyện vọng chung của chúng ta hay sao?”

"Hừ! Lúc ấy mắt tôi bị mù mới có thể cùng ông cấu kết làm việc xấu. Thôi, dù sao tôi cũng không còn sống được bao lâu. Chỉ cần tôi không trở thành gánh nặng của Hạo, chỉ cần từ nay về sau ông không làm khó cha mẹ tôi, không làm khó dễ Hạo là được.”

"Ha ha, Hứa tiên sinh là một người thông minh. Cậu yên tâm, chỉ cần tự tay cậu cầm súng, tôi đảm bảo sẽ đưa hai vị lão gia họ Hứa bình an về nhà. Sau này không bao giờ…. Làm khó đứa nhỏ Thiên Hạo kia nữa. Lạc Thành Phong sống chết không quan hệ gì tới tôi, nhưng mà cậu nhất định phải bắn chết cái tên họ Hạ này.”

"Nhưng dù sao ông ta cũng là anh rể của ông ——"

"Cậu biết cái gì! Hắn ta cho tới bây giờ đều không có yêu chị tôi. Kể từ khi chị tôi gả cho hắn, sau đó không có một ngày bình thường. Hắn ta chết chưa hết tội. Về phần đứa nhỏ Vũ Hiên kia, có người cha như này hay không cũng giống vậy. Cùng lắm thì người làm cậu tôi đây chăm sóc cho nó.”

Lần này Tô Y đã hiểu, người này là cậu của Hạ Vũ Hiên. Nói như vậy những chuyện này là do mẹ của Hạ Vũ Hiên nói cho ông ta biết. Cho nên hiện tại ông ta lại nói những chuyện cũ năm xưa cho Diệp Thiên Hạo ở nước ngoài xa xôi.

Sau đó quậy đến mấy gia đình náo loạn đến long trời lở đất! Khốn kiếp! Còn dùng cha mẹ hiệu trưởng cùng Diệp Thiên Hạo đến uy hiếp Hứa Dương. Còn muốn một người hiền lành như Hứa Dương chịa tội oan cho ông ta. Thật là CMN đê tiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.