Nhà Có “Sói” Đói

Chương 65: Bị ăn sạch cùng ăn no



"A? A a a a —— Em không phải ý này! Tô Nhiên anh đừng tới đây, em còn chưa tắm đâu —— Thả em xuống, thả em xuống, anh đợi lát nữa không được sao? Cũng không phải là cả đời chưa từng thấy qua phụ nữ —— ưmh ưmh ưmh ——"

Toàn bộ lời nói tiếp theo của Tô Y đều bị Tô Nhiên nuốt vào trong miệng. Anh vừa ôm cô đi vào phòng tắm vừa kịch liệt hôn môi. Nụ hôn mang theo khát vọng vài ngày không gặp, mang theo cảm giác mừng như điên sau một hồi sợ bóng sợ gió, mang theo cưng chiều mười mấy năm qua, toàn bộ hóa thành nụ hôn kích tình cùng vô hạn vuốt ve……

Bị nước ấm tràn qua hai cỗ thân thể dính sát hợp lại cùng nhau, không hơn một khe hở. Tô Nhiên ôm cô gái nhỏ mang vẻ mặt đỏ ửng phơi phới, tận tình triền miên.

Một phen kích tình đi qua, vẫn là Tô Nhiên tắm rửa cho Tô Y. Cô mê man được anh ôm lên giường. Anh đắp chăn xong cho cô, khẽ hôn một cái lên trán cô, vừa mới chuẩn bị xoay người đi ra ngoài liền bị cô nắm tay kéo lại.

"Định đi đâu?” Tô Y mở nửa mắt ra, giọng nói vẫn còn khàn khàn mang theo kích tình sau cuộc hoan ái làm say lòng người.

Tô Nhiên kiềm chế lửa nóng dưới bụng, bỏ bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô lại vào trong chăn. “Ngoan, trước tiên ngủ một giấc, anh đi làm cơm, làm xong sẽ gọi em.”

"Để em làm cho, anh vừa xuống máy bay còn mệt, hơn nữa vừa rồi còn làm thời gian dài như vậy, làm gì còn sức nữa ——" Tô Y nửa giận nửa oán giùng giằng muốn ngồi dậy, nhưng mà thắt lưng đau đến độ không đứng dậy nổi.

"Tô Nhiên, anh là đồ trứng thối! Mỗi lần đều làm cho em thành ra như vậy, sau này em sẽ không cho anh đụng vào em nữa!" Tô Y lặng lẽ nuốt nước mắt, lên giọng cường điệu mới chui lại vào trong chăn, nhìn Tô Nhiên cười đến gọi là một đường làm quan rộng mở!

"Ha ha, nếu về sau anh không đụng vào em, em càng oán anh hơn. Nghe lời, mau ngủ đi, dưỡng tinh thần buổi tối tiếp tục mệt mỏi. Ha ha ha ——"

"Anh ——"

~~(*^__^*)~~O(∩_∩)O~~o(≧v≦)o~~~(≧▽≦)/~~(*^__^*)~~O(∩_∩)O~~o(≧v≦)o~

Sau khi làm cơm tối xong, Tô Nhiên trở về phòng gọi thật lâu Tô Y mới lừ đừ chậm rãi tỉnh lại. Anh khoác cho cô một chiếc áo khoác, sau đó ôm cô đến phòng ăn, trực tiếp đặt trên đùi, bắt đầu đút cơm cho bà xã nhỏ cả người đều mệt mỏi của mình. 

Tô Y cúi đầu vùi trong ngực Tô Nhiên sung sướng nhanh muốn bay lên trời!

"Hì hì...... Anh ôm em có mệt hay không? Nếu không thả em xuống đi ——"

"Được."

Tô Nhiên cố ý chọc giận cô, làm bộ muốn đứng dậy. Tô Y gấp đến vội vàng bám vào bàn cơm bắt đầu ăn vạ. “Em không muốn em không muốn. Vừa rồi em chỉ nói giỡn thôi, em muốn ngồi trên đùi anh để cho anh đút cơm. Em bị anh làm mệt đến không còn chút sức, dù sao anh cũng phải chịu trách nhiệm.”

"Ha ha ——" Tô Nhiên rất thích xem bộ dáng làm nũng của cô. Tô Y càng làm nũng, anh lại càng có cảm giác thành tựu. Tô Nhiên gắp thêm một miếng thịt kho tàu lớn đưa vào miệng Tô Y. Cô thích nhất là ăn thịt kho tàu, mà cô chính là món thịt anh thích ăn nhất.

Tô Y cắn một cái, sau đó đột nhiên quay đầu nghiêm túc hỏi Tô Nhiên. “Đúng rồi, em vẫn luôn chưa kịp hỏi, anh cùng Diệp Thiên Hạo như thế nào lại ở chung một chỗ? Các anh làm sao biết bọn em bị bắt đến chỗ nhà kho đó? Nếu không phải là bọn anh đến kịp, em sẽ bị bọn họ bắn chết —— Hu hu ——"

Bây giờ suy nghĩ một chút, thật là sợ mà —— Tô Y đặc biệt sợ hãi, đúng lúc chui vào trong ngực Tô Nhiên, bộ dáng giống như chim nhỏ nép dưới cánh. Tô Nhiên bất đắc dĩ cười, như có như không vuốt ve tóc cô.

"Anh trở lại liền nhìn thấy cửa nhà mở rộng, không tìm thấy em, ngược lại nhận một cú điện thoại của ba em. Biết em đã xảy ra chuyện, anh bị dọa sợ. Đúng lúc này Diệp Thiên Hạo xuất hiện trước cửa nhà, hắn đến tìm Hứa Dương.”

"Sau đó thì sao?" Tô Y chớp chớp mắt to.

"Sau đó —— Hôn anh một cái, anh liền nói cho em biết."

"Anh —— hèn hạ ——" Tô Y ngẩng đầu lên, nhanh chóng “chụt” một cái ở trên môi Tô Nhiên, nhân cơ hội véo một cái ở trước ngực anh trả thù, “Nhanh nói, thực đáng ghét!”

Tô Nhiên rất phối hợp "A" một tiếng bày tỏ đau đớn, sau đó tiếp tục vừa đút bà xã nhỏ ăn cơm vừa kể chuyện. “Hắn nói hắn là con trai nuôi của Hạ Thịnh Triêu, hơn nữa còn là con trai của Diệp Triển năm đó. Nhưng mà hắn không chuẩn bị báo thù, còn nói hắn biết chỗ em bị bắt cóc, liền mang anh đi cùng.”

"Hắn làm sao biết chỗ bọn em bị trói? Hứa Dương có nói chuyện này cho hắn biết hay không?” Tô Y nuốt xuống một ngụm cơm, lại đặt ra một vấn đề ngu ngốc. Tô Nhiên ranh mãnh nhìn cô một chút, cũng không có trả lời.

Lúc này Tô Y đã có kinh nghiệm, chủ động tiến lên hôn môi Tô Nhiên một cái, mím môi kháng nghị. “Lần này có thể nói rồi chưa? Biến thái!"

"Ha ha —— Y Y thật ngoan!" Tô Nhiên hài lòng ôm chặt bà xã nhỏ trong ngực, mặt mày tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào.

"Em còn không biết đi? Hứa Dương bị bệnh tâm thần phên liệt. Diệp Thiên Hạo cũng là hôm đó mới biết. Chuyện bắt cóc này thật sự là Hứa Dương gạt hắn, Hứa Dương vốn định giải quyết chuyện ngày hôm nay xong, sau đó liền tự sát. Cho nên để lại một bức di thư ở nhà Diệp Thiên Hạo, muốn Diệp Thiên Hạo đến chỗ nào nhặt xác hắn.”

"Chuyện nghiêm trọng như vậy như thế nào lại bị anh kể thành giống như truyện cười vậy. Tô Nhiên, anh đúng là con sói xám lớn máu lạnh.” Tô Y cảm giác bản thân lúc này đặc biệt có tinh thần trọng nghĩa, hắc hắc.

Tô Nhiên trừng mắt liếc cô gái nhỏ trong ngực, không so đo cùng cô. Anh chính là cố ý nói như vậy. Trải qua chuyện ngày hôm nay cô còn xem Hứa Dương là người tốt sao? Thật ra thiếu chút nữa hắn liền hại mạng nhỏ của cô, cô nhóc này trái tim thật là rộng lượng không mang thù.

"Uống thêm chút canh đi.”

"Đúng rồi.” Tô Y uống xong canh lại bắt đầu hỏi vấn đề ngu ngốc, “Hạ Thịnh Triêu như thế nào rồi? Cậu của Vũ Hiên có chết không?”

"Lúc em ngủ Hạ Vũ Hiên có điện thoại tới, cũng không sao. Cha cũng gọi điện thoại tới.”

"Cha nào?”

"Không phải chỉ có một người cha sao?”

"Anh —— Anh còn không có định nhận Hạ Thịnh Triêu sao? Thôi, chỉ cần anh vui vẻ em sẽ ủng hộ anh. Dù sao có một người cha cũng đủ rồi, ha ha —— Em còn muốn ăn thịt!"

Tô Nhiên cười ha hả đút từng miếng từng miếng cho cô ăn. Bản thân cũng ăn không sai biệt lắm, vỗ vỗ khuônmặt nhỏ bé của cô, “Ngoan, rửa chén đi, chân anh bị em ngồi lên tê rần rồi.”

"Hắc hắc —— Anh hôn em một cái, em sẽ đi.” Tô Y ngược lại học được chiêu này, kiêu ngạo hếch càm lên cười nhìn Tô Nhiên.

Tô Nhiên vui vẻ hung hăng hôn cô một cái, lại dùng sức xoa nhẹ tóc của cô. “Bảo bối nhà ta càng ngày càng ngoan. Buổi tối sẽ thưởng cho em thật tốt.”

Tô Y nghe được câu cuối cùng liền bị dọa đến nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh như băng. “Em không cần thưởng, anh tỉnh lại đi. Đúng rồi, hôm nay là Tết Trung Thu, anh còn chưa có ăn bánh trung thu đúng không? Em đi lấy cho anh ——"

Tiểu quỷ nhát gan bị hù chạy. Tô Nhiên cười nhìn bóng lưng Tô Y, trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, tất cả đều đã qua. Y Y, chúng ta cuối cùng có thể cùng nhau sống qua ngày thật tốt rồi.

Tô Nhiên nói được là làm được, đút bà xã nhỏ ăn cơm tối xong, ban đêm liền biến bà xã nhỏ bên gối trở thành bữa ăn khuya.

Ăn không biết bao nhiêu lần, người ăn đều không no bụng ——

Tô Y nằm ở trên ga giường xốc xếch rơi lệ cầu nguyện —— Dì cả, nhanh lại đây giải cứu cho cô đi!

Đúng vậy! Linh quang tong đầu Tô Y vừa hiện, một chủ ý tự cho là đúng bật ra!

Tối ngày hôm sau, Tô Nhiên nằm ở trên người cô lại muốn ăn khuya, Tô Y che váy ngủ ấp úng, “Cái đó, hôm nay không được, dì cả em tới rồi.”

Tô Nhiên bún đầu nhỏ cô một cái, “Vật nhỏ học được gạt người!"

"Em không có lừa anh, dì cả em thật sự tới rồi, ban ngày em cũng đà đi ra ngoài mua băng vệ sinh rồi đó!"

"Ha ha ——" Tô Nhiên cười lớn vươn ma trảo về phía đồng chí băng vệ sinh, “Bé ngốc, lần sau muốn gạt anh liền xem thời gian, còn kém nhiều ngày như vậy. Ngốc chết!”

"A a a a a —— Tô Nhiên, đồ trứng thối! Em không muốn, đừng đụng em, em muốn về nhà mẹ đẻ ——"

Sự thật chứng minh, cô bé quàng khăn đỏ vĩnh viễn không đấu lại sói xám lớn —— còn lại là đồ ngốc như vậy —— đổ mồ hôi~~

Thời gian Tô Nhiên mở tiệc đêm cho tới bây giờ đều là không biết mệt mỏi, cũng không biết thể lực của anh ở đâu ra mà có thể kéo dài như vậy, tóm lại là lăn qua lộn lại, ra ra vào vào, không ngừng truy cầu cảnh giới duy mỹ “cao hơn, nhanh hơn, mạnh hơn,” làm cho người nằm phía dưới nhiều lần mở cở trong bụng……

Thời điểm Tô Y sắp ngất đột nhiên hồi quang phản chiếu, nhớ lại chung thân đại sự của bản thân, vội vàng mở ra đôi mắt mơ màng, vỗ vỗ Tô Nhiên mệt đến đầu đầy mồ hôi đang ra sức trên người cô, chất vấn: “Rốt cuộc thì lúc nào anh mới cùng em đi đăng ký kết hôn?”

Tô Nhiên cố ý trêu chọc cô, nằm ở trước ngực cô “khò khò” mấy tiếng giả bộ ngủ thiếp đi. Vì vậy, Tô Y ngốc ngếch không có được câu trả lời liền nín nghẹn suốt một đêm ——

Thân thể tất cả đều cho anh, nhưng mà ngay cả một cái danh phận cô cũng không có —— thiệt thòi lớn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.