Thành phố S mới mở một cửa hàng đồ dùng kỳ dị, nghe nói bên trong bán đồ chỉ có người ta không thể tưởng được, không có cửa hàng bán không được. Vì thế, mọi người ào ào tiến đến mua đồ vật trong lòng cần tìm.
Dung Nhan: Ông chủ, có bán mãnh nam không?
Lục Hàn Tịch: Ông chủ, có bán mỹ nữ không?
An Tiểu Nhược: Ông chủ, có bán soái ca không?”
Tô Y: Đều tránh ra, tôi mua trước, tôi mua trước! Ông chủ, có bán chị dâu không? Tôi thay anh trai tôi mua một chục!
★☆※☆★~~★☆※☆★~~★☆※☆★~~★☆※☆★~~★☆※☆★~~★☆※☆★
“……” Tô Y im lặng rồi.
“Ha ha, lừa nhỏ chạy mau!” Tô Nhiên vỗ nhẹ một cái trên lưng cô, tâm tình tốt đến bất ngờ.
Tô Y cầm tay lái mày ủ mặt chê năn nỉ: “Anh trai, hôm nay đừng ăn mì nữa.” Tô Nhiên không ăn mì lạnh, chuyên ăn cái loại bột nhào bằng nước nóng bốc lên hơi nóng. Tô Y chỉ là nghĩ lại tình cảnh nóng bừng bừng kia liền có thể bị cảm nắng. Huống hồ cán mì đều là phải nhào bột cho thiệt mịn, sau đó mới cắt mì thành sợi, rồi nấu, thật không phải là việc người làm ——
Tô Nhiên ngang ngược mà nói: “Không được, anh muốn ăn. Em đừng nói nhảm, nhanh cưỡi lừa điện của em!”
“Nhưng thật sự là làm không xong——”
“Câm miệng!”
“Được rồi ——”
“Bảo em câm miệng!”
“……”
Sau khi hai người về đến nhà, Tô Y vứt balô lên ghế sô pha, liền nằm thẳng tấp xuống. Tô Nhiên đi qua đá đá chân cô, “Nấu cơm đi!”
Tô Y hé mở mắt ra nhìn về phía nhà bếp, mở hai tay ra nói: “Chúng ta không có bột, không thể làm mì.”
“Vậy vì sao vừa rồi em không nói?” Tô Nhiên tức giận xong liền hối hận. Anh đường đường là một thanh niên tài tuấn IQ cao lại bị một tuyển thủ đơn bào tính kế!
Tô Y nằm trên ghế sô pha, chân nhỏ đắc chí hoa vung loạn vui sướng. “Hắc hắc! Vừa rồi em muốn nói, là anh kêu em câm miệng! Ha ha ha ~~ Cái này không thể trách em, em thật nghe lời nha ——”
“Em chính là cố ý!” Tô Nhiên trong cơn tức giận tiện tay cầm một cái gối lên liền ném vào mặt cô. “Em, đồ hình chữ nhật đáng chết, không cho phép cười!”
“Ha ha ha ——” Dù bị đánh vẫn rất vui vẻ, cười đến giống như nữ yêu tinh.
“Đing đong ——” Tô Nhiên còn chuẩn bị đá cô một cước, chỉ là lúc này chuông cửa vang lên.
Tô Y nghe tiếng phản xạ có điều kiện lấy cái gối che mặt ra, liền bắt gặp ánh mắt mệnh lệnh của Tô Nhiên quăng tới. Cô như thu được thánh chỉ nhanh chóng đứng lên chạy như điên tới mở cửa, là anh hàng xóm đẹp trai cách vách. “A, là Dung Tuấn, cậu tới tìm anh trai tôi sao?”
Thật đúng là người cũng như tên, bộ dáng Dung Tuấn da mịn thịt mềm, sạch sẽ thanh tú, thuộc loại những người trẻ tuổi nhìn đều rất yêu thích, chân chính là người nam nữ, già trẻ đều thu phục.
Dung Tuấn đứng ở ngoài cửa hơi đỏ mặt, liếc nhìn Tô Y một cái sau đó nhanh chóng cúi đầu, khác hẳn với bộ dáng thường ngày hỏi: “Anh Tô Nhiên có ở nhà không?”
Tô Y vội vàng nghiêng người, chỉa chỉa Tô Nhiên đứng ở phòng khách, “Có, cậu tìm anh ấy? Chúng tôi vừa về nhà, cậu mau vào đi.”
Dung Tuấn liên tục xua tay, vẫn một mực không có ngẩng đầu, chỉ lắp bắp nói: “Không —— Không cần, mẹ tôi làm một bàn thức ăn ngon, gọi hai người đi qua ăn. Tôi —— Tôi đi về trước đây.”
Dung Tuấn nói xong liền xoay người bỏ chạy, chạy đến chỗ rẽ hành lang thì biến mất không thấy. Tô Y thò đầu ra khỏi cửa buồn bực nói: “Đứa nhỏ này làm sao vậy? Nhà cậu ta ngay tại cách vách, cậu ta chạy đến hành lang làm gì? Ai da, anh, anh nghe thấy không? Buổi trưa hôm nay có cơm trưa miễn phí ——”
“Em đúng là cái đồ ăn không trả tiền!” Tô Nhiên đi tới hung hăng quát trên đầu cô, “Một màn hôm nay anh nhớ kỹ, tội nhân Y Y, tội chết có thể tha, tội sống khó miễn, phạt em mỗi ngày đều chở anh đi làm.”
Tô Y giơ tay nhỏ bé ôm đầu, trong mắt chứa nước mắt. “Vì cái gì? Anh muốn em mệt chết hay sao? Em làm gì chọc anh rồi hả? Giữa trưa không phải có cơm không rơi xuống hay sao?”
Tô Y giơ tay nhỏ bé
ôm đầu, trong mắt chứa nước mắt. “Vì cái gì? Anh muốn em mệt chết hay
sao? Em làm gì chọc anh rồi hả? Giữa trưa không phải có cơm không rơi
xuống hay sao?”
“Ừ, chuyện bữa trưa anh tạm thời không nói, nhưng anh không cho phép em dùng ánh mắt mê đắm nhìn Dung Tuấn. Cậu ta mới
học đại học năm nhất, so với em còn nhỏ hơn vài tuổi. Em là cái đồ nữ
cầm thú, không được tơ tưởng đến cậu ta!” Em cái đồ khúc gỗ ngu ngốc,
nhìn người đàn ông khác nhìn đến vẻ háo sắc, chỉ riêng đối với anh một
chút cảm giác cũng không có. Anh so với cậu ta đẹp trai hơn, ánh mắt của em đi đâu vậy? Tức chết anh rồi!
Tô Nhiên quyết định tìm thời
gian nhất định hỏi mẹ rõ ràng, vì sao không cho anh nói ra thân thế của Y Y, làm hại anh mỗi ngày thần kinh căng thẳng không hiểu ăn dấm chua,
còn phải kềm nén tức giận đối với cô nhóc vô cảm không biết gì này.
Tô Y lớn như vậy luôn cho rằng bản thân là đứa nhỏ ngoan, lần đầu tiên bị
người khác gọi là nữ cầm thú, nhất thời cảm thấy vạn phần ủy khuất,
ngẩng đầu lên trừng mắt lạnh lùng nhìn Tô Nhiên, vì bản thân giải thích: “Em không phải là nữ cầm thú! Em không có hứng thú đối với tình yêu chị em!”
“A, vậy em cảm thấy hứng thú đối với tình em anh em?”
“Đúng vậy ——”
Trong lòng Tô Nhiên vui vẻ, xem ra có hy vọng rồi!
Tô Y tiếp tục nói: “Em thích người lớn tuổi hơn so với em, tốt nhất là đại thúc! Trưởng thành, thành thục, lại khoan dung, chăm sóc, có có loại
cảm giác của người cha!”
Một chút hy vọng mỏng manh vừa hiện lên
trong lòng Tô Nhiên bỗng chốc bị cô đánh cho hồn bay phách tán, không
còn hình dáng. Nghe cô nói những lời này làm cho người ta tức đến chết
không đền mạng, anh thật muốn nhét cô vào trong thùng rác. Hung ác đẩy
cô một cái, anh nổi giận đùng đùng từng bước ép sát. “Anh không đủ thành thục ổn trọng sao? Anh không đủ khoan dung săn sóc sao? Anh không có
loại cảm giác người cha sao?”
Tô Y dựa vào vách tường sững sờ
nhìn anh một giây, sau đó cười ha ha. “Anh thế nhưng còn không biết xấu
hổ mà hỏi? Anh đã không tự mình hiểu lấy, em đây sẽ nói rõ cho anh biết. Anh bụng dạ hẹp hòi, âm hiểm tính kế, vô sỉ đê tiện, còn khi dễ, bắt
nạt người yếu. Ách, cái này có chút không thích hợp, dù sao anh chính là Hắc sơn lão yêu, người đầy mình ý nghĩ xấu xa, lòng dạ rắn rết không có tình người. Anh quả thật là ác bá Chu Bái Bì ngày trước, mẹ ghẻ độc ác
của Cô bé lọ lem, mụ phù thủy đưa quả táo độc cho công chúa Bạch Tuyết.
Loại người lòng dạ hiểm độc cộng thêm đen tối xứng đáng là lưu manh cả
đời. Ha ha ha….. Như thế nào? Có phải em rất thành thật hay không?”
“Anh cho em ấn tượng như thế này?” Môt tay Tô Nhiên chống vách tường, không
thể không thở dài một tiếng. Lúc này anh đã không còn tức giận được nữa, giọng nói cũng dịu dàng một chút. “Vậy anh hỏi em, tiền tiêu vặt của em là ai cho?”
Tô Y nghe câu hỏi này lập tức khuất nhục cúi thấp cái đầu cao quý, ngập ngừng nói: “Đó là tiền em làm việc nhà đáng được.”
“A, là thành viên của gia đình này, làm một chút việc nhà không phải là đương nhiên sao?” Tô Nhiên bắt đầu hướng dẫn từng bước.
“Anh cũng biết là nghĩa vụ à? Vậy tại sao anh không làm?”
“Bởi vì anh là trượng phu! Đàn ông con trai lấy sự nghiệp làm trọng, loại
việc vặt này đương nhiên là phụ nữ làm rồi.” Trên mặt Tô Nhiên không
sóng không gió nói xong, trong lòng lại ầm ầm, bị cái đồ thần kinh thô
Tô Y làm tức giận đến váng đầu rồi, không nghĩ kém chút nữa là nói lỡ
miệng.
Tô Y vỗ ngực sợ bóng sợ gió một hồi. “A, anh làm em sợ
muốn chết, vừa rồi anh nói anh là trượng phu làm em còn tưởng anh lén
lút xem hai người chúng ta làm thành một đôi. Em nói anh nghe, anh cũng
không nên tồn tại cái ý nghĩ không an phận gì với em, cái loại anh trai
phát điên mưu toan chiếm lấy em gái, em tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ
cùng anh, nghĩ đến liền cảm thấy ghê tởm. Thật là biến thái!”
“Câm miệng!” Tô Nhiên giận đến nắm chặt nắm tay, thật muốn bẻ sạch răng của cô.
Khuôn mặt Tô Y không biết gì, ngây ngốc cười: “Anh kích động cái gì? Anh cũngkhông phải.”
“Câm miệng! Anh không muốn nghe em nói chuyện! Đừng có đâm chọc trước mặt anh, nhìn liền muốn cãi nhau. Đi, đi ăn cơm!”
Hai anh em đi đến nhà hàng xóm cách vách, mẹ Dung chính là đang ở trong
phòng bếp bận một món cuối cùng. Tác giả truyện tranh Dung Nhan đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha dùng sức nháy mắt với Tô Y. Tô Y đổi
dép, vô cùng vui vẻ đi đến bên cạnh Dung Nhan, hứng trí bừng bừng trao
đổi với cô bạn cảm nhận về bộ phim G đang hot.
Tô Nhiên đứng ở
cửa không vui nhìn chằm chằm Dung Nhanm đều cho nữ lưu manh này làm hư
em gái bảo bối của anh. Mỗi ngày chân không rời khỏ nhà ngồi trước máy
tính vẽ mấy truyện tranh dâm đãng độc hại thanh thiếu niên. Cái này còn
chưa tính, dù sao cũng là công việc của người ta. Nhưng cô không nên
hướng bàn tay độc ác về phía em gái thuần khiết hồn nhiên ngốc nghếch
của anh. Lại cố tình cô nhóc nhà anh kềm chế không được hấp dẫn, nhìn
thấy Dung Nhan liền là bộ dáng hận không gặp nhau sớm hơn thật là con cá hư hỏng tìm con tôm thối nát, cũng không cái nào là con chim tốt.
Dung Nhan cùng Tô Nhiên là oan gia, là oan gia chân chính trên ý nghĩa. Nhà
văn mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều thanh cao, cho nên hia người ai
cũng không vừa mắt ai. Tô Nhiên khinh thường truyện tranh của Dung Nhan
nông cạn, Dung Nhan phỉ nhổ tiểu thuyết của Tô Nhiên kiểu cách. Nhà xuất bản từng nhiều lần mời Dung Nhan vẽ tranh bìa minh họa cho tiểu thuyết
của Tô Nhiên, nhưng mỗi lần đều bị hai người vô tình cự tuyệt.
Tô Nhiên vẫn còn nhìn không vừa mắt đâu, một gương mặt tròn phóng đại đột
nhiên xuất hiện trước mặt anh. Khuôn mặt ba Dung đỏ bừng cười híp mắt
cung kính ôm quyền với Tô Nhiên. “Tô thiếu hiệp, lão nạp cung kính chờ ở chỗ này đã lâu, Tô thiếu hiệp mang theo muội muội một đường bôn ba vất
vả, mau mau cùng lão nạp nhập tọa dùng bữa.”
Tô Nhiên đối với lão cha Dung gia si mê võ hiệp tập mãi thành thói quen, thấy nhưng không
thể trách, vì thế rất phối hợp đáp lễ nói: “Như vậy, liền làm phiền
rồi.”
Ba Dung như đứa bé vui mừng lôi kéo Tô Nhiên đi đến nhà ăn
uống rượu. Trong phòng khách, con gái Dung Nhan không vừa ý. Cô cảm thấy Tô Nhiên đang xem cha mình như khỉ mà đùa giỡn, cha cô điên, anh cũng
đi điên theo, như vậy kết quả là cha điên ngày một nghiêm trọng. “Tô
Nhiên buổi chiều không có lớp sao? Hẳn là không rảnh đến ăn cơm? Nếu anh không có thời gian có thể đi trước, Tiểu Y thay anh ăn là được rồi.”
Em gái ngốc lập tức tiếp lời, “Đúng vậy đúng vậy, nếu không anh đi trước đi, không cần chờ em.”
Tô Nhiên lười nhìn thẳng cô nhóc đơn bào nhà mình, cười giả tạo với Dung
Nhan, nói: “Cảm ơn quan tâm của cô, tôi có thể nhờ giáo sư khác dạy
thay.”
Ba Dung biết lòng dạ con gái hẹp hòi, ró cho Tô Nhiên một
ly rượu trắng, cười hì hì nói: “Tô thiếu hiệp chớ để ý nữ nhi kiến thức
hạn hẹp, đến đến đến, bồi lãp nạp sảng khoái uống một phen, lão nạp có
chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
“Cha! Cha học cổ nhân nói cái lời gì? Vì sao cha lại nói bản thân là lão nạp? Cha là hòa thượng vậy mẹ con là gì?”
Mẹ Dung từ trong phòng bếp ló đầu ra vui sướng nói: “Mẹ là bần ni!”