Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 22: Thiên Hà Viên



Lâm Miểu Miểu cảm thấy phổi của mình như muốn nổ tung.

“Tại sao em muốn lấy tôi?”

“Liên hôn!”

Tông Chính im lặng mấy giây, lại cúi đầu nhẹ nhàng khẽ liếm cổ ngực của Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu cắn môi khuôn mặt không thay đổi gì, nhưng giọng nói lại như băng tuyết trong ngày đông giá rét: “Buông ra!”

Tông Chính đầu cũng chẳng ngẩng lên, còn đang bận rộn chỉ mơ hồ đáp lại: “Chờ lúc nữa……”

Đây cũng không phải lần đầu Tông Chính chạm vào cô, nhưng cảm giác mang lại cho Lâm Miểu Miểu lúc này và trước kia không hề giống nhau.

Lúc “thẩm vấn”, nụ hôn của Tông Chính là cắn xé nghiêm khắc trừng phạt, lúc này lại trở nên ôn nhu dị thường, mỗi một chỗ cắn qua đều cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm âu yếm, làm cô cảm nhận ảo giác được “thương tiếc”, nhưng cùng với đó Tông Chính đã dùng răng cắn xé áo ngực của cô, Lâm Miểu Miểu chỉ muốn đánh cho anh ta một trận nhớ đời.

Lâm Miểu Miểu mắt thấy áo ngực của mình đã bị lôi ra, vẻ bình tĩnh rốt cục cũng không còn: “Tông Chính, anh điên à? Nơi này là bãi đỗ xe!”

Tông Chính ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhớ ra nơi này dường như không thuận tiện, nhưng cơ hội tốt như vậy……, Tông Chính dùng sức giữ chặt cổ tay Lâm Miểu Miểu, một tay khác giơ ra kéo cà vạt xuống, trên mặt anh nào còn tức giận phiền muộn cùng khó chịu, đầu mày cuối mắt đều là nụ cười, vẻ mặt dịu dàng lại ám muội, cười so với mặt trời chói lọi còn rực rỡ hơn, Lâm Miểu Miểu mắt mở trừng trừng nhìn Tông Chính dùng cà vạt quấn chặt tay cô, tức giận đến mức muốn dùng răng cắn đứt luôn.

Tông Chính một tay đè hai tay bị trói buộc của cô, một tay lấy diện thoại từ trong túi áo, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, phân phó một câu “cảnh trong sạch”, lúc này Lâm Miểu Miểu thực sự choáng váng, mặc dù trong đêm tân hôn Tông Chính đã muốn cưỡng ép cô, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn coi như không có chuyện gì, ngay vừa rồi, cô chắc Tông Chính cũng chỉ định sờ mó hôn hít, nhưng rốt cuộc bây giờ cô cũng hoảng sợ.

Lâm Miểu Miểu tuy rằng luống cuống, nhưng vẻ mặt ngược lại khôi phục bình tĩnh cùng thong dong, ánh mắt của cô tĩnh lặng như lưỡi dao trong đêm tối tịch mịch, yên lặng thâm trầm, nhưng chỉ cần ánh sáng xẹt qua, mới biết trên lưỡi dao cất dấu bao nhiêu sự sắc bén bén nhọn lạnh buốt.

Tông Chính vứt điện thoại sang bên cạnh, điều chỉnh ghế thấp xuống, thuận thế đè cơ thể Lâm Miểu Miểu nằm xuống, Tông Chính dùng răng cắn cả buổi mới thuận lợi kéo áo xuống được một nửa, đẩy ra khỏi ngực cô, lại tiếp tục hôn lên.

Tông Chính ngậm đỉnh chóp của cô, lại dùng mắt thu vào vẻ mặt của Lâm Miểu Miểu.

Hai má Lâm Miểu Miểu nhiễm một tầng ửng đỏ, vẻ mặt lại bình tĩnh lạ thường, ánh mắt cũng lặng như ngôi sao đã tắt sâu không thể lường, Tông Chính ngẩn ra, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, trong mắt của cô dường như có một tòa núi tuyết, đóng băng khiến cho nhiệt tình của anh cũng dần dần nguội lạnh, Tông Chính bỗng nhiên cảm thấy cưỡng ép cô như vậy, thực sự không có ý nghĩa, anh nhả đỉnh chóp đã cứng lại của Lâm Miểu Miểu, so với đầu v* bên kia, đầu v* này bị anh mút vừa đỏ vừa sưng, phía trên vẫn còn bao bọc bởi một tầng nước trong suốt, rất mê hoặc, sờ soạng liếm láp ngày đó hoàn toàn không thể so sánh bằng.

Đôi mắt Tông Chính tối sầm, lại cúi đầu ngậm nó vào trong miệng mặc sức mút lấy, lúc thả ra, màu sắc càng thêm kiều diễm, cũng càng sưng lên.

Tông Chính lúc này mới ngẩng đầu, đưa tay vuốt ve gương mặt Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu không né tránh cũng không đáp lại, cứ như vậy lạnh lùng thẳng tắp theo dõi anh, tâm trạng Tông Chính thoáng chốc đã rơi xuống đáy cốc, im lặng trong chốc lát, anh dựa vào gần lại hôn lên đôi môi cô, lần này Lâm Miểu Miểu cũng không cắn trả anh nữa, Tông Chính cẩn thận từng chút một lại đặc biệt dịu dàng liếm liếm cánh môi cô, con ngươi chạm đến ánh mắt phủ sương của cô, Tông Chính lẳng lặng cùng cô nhìn nhau vài giây, đôi môi hạ xuống mắt cô.

Cái hôn của anh giống như lông vũ, mềm mại không thể tưởng tưởng nổi, Lâm Miểu Miểu theo bản năng nhắm hai mắt lại, hơi thở nóng rực ẩm ướt dường như mang theo một loại sức mạnh kỳ diệu nào đó, từng chút từng chút một, tựa như gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy, ấm áp lại dịu dàng, nhắm mắt lại, cô ngược lại càng cảm nhận rõ được sự cẩn thận của anh, ôn nhu, cùng một loại tình cảm nào đó giống như là yêu thương.

Bóng ma tuổi ấu thơ cùng cuộc sống cô độc ở nước Y, khiến Lâm Miểu Miểu quen với việc dùng sự lãnh đạm xa cách để bảo vệ bản thân, đem tất cả những người đến gần ngăn cách xa ở bên ngoài, chỉ có hai người phá bỏ được phòng tuyến này, Phác Hoằng Hi và Mễ Chân, giờ đây lại có thêm một người, coi nhẹ sự nhượng bộ của cô, không quan tâm đến nguyện vọng của cô, ngang ngược mà xông vào, nóng bỏng khiến cho cô không thể nào chốn thoát.

Trái tim lạnh băng đầy giận dữ của Lâm Miểu Miểu bất thình lình xẹt qua một tia mờ mịt, lại có một tia khát vọng bị cô giấu kín, khát vọng sự ấm áp và ánh sáng, khát vọng ánh mặt trời nóng rực xua tan đi hết thảy bóng ma tận sâu trong đáy lòng cô.

Tông Chính giữ tay của cô rất chặt, nhưng nụ hôn hoàn toàn trái ngược, vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, một lúc lâu, rút cuộc anh cũng kết thúc nụ hôn này, Lâm Miểu Miểu mở mắt ra, lông mi dài vì ẩm ướt mà dính chặt lại với nhau, trong xe chật hẹp, nóng bức ngột ngạt dường như hóa thành yên tĩnh, chỉ có giọng nói dịu dàng của Tông Chính.

“Không cần nhìn tôi như vậy......, em không muốn, tôi sẽ không ép buộc em.”

Tông Chính sửa sang lại quần áo cho Lâm Miểu Miểu, cởi cà vạt trên tay cô ra, Lâm Miểu Miểu lại ngoài dự đoán hạ mắt xuống trầm mặc, Tông Chính nhìn chằm chằm nước trên lông mi của cô, không nhịn được muốn giúp cô liếm sạch, một lúc lâu mới nói: “Buổi tối phải đi Thiên Hà Viên ăn cơm, em muốn đánh tôi đợi sau khi ăn cơm xong đã.”

Lâm Miểu Miểu dường như lấy lại tinh thần, xoa cổ tay đã đỏ lên, im lặng mấy giây, mới dùng ánh mắt giống như băng tuyết vạn năm nhìn chằm chằm Tông Chính: “Buổi tối sẽ tính sổ với anh!”

Tông Chính thấy cô chịu nói chuyện, trong lòng nhẹ nhõm, nét mặt có phần mất tự nhiên, anh ho nhẹ một tiếng: “Bà xã, đây có hiểu lầm đúng không, em nên sớm nói rõ……”

Lâm Miểu Miểu nét mặt không thay đổi nhìn chằm chằm anh.

“Bà xã, anh chỉ là không cẩn thận cắn em mấy cái, em muốn cắn lại không?”

Lâm Miểu Miểu vẫn như trước vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh.

Tông Chính lại lần nữa bắt lấy cổ tay của Lâm Miểu Miểu, ánh mắt rét lạnh của Lâm Miểu Miểu dừng lại trên cổ tay, Tông Chính đưa cổ tay Lâm Miểu Miểu đến bên môi thổi hai cái, nhe răng cười: “Bà xã, xin lỗi, vừa nãy anh hơi mạnh tay, cổ tay có đau hay không, anh thổi cho em nhé?”

Lâm Miểu Miểu rút tay của mình lại, dùng gương soi cổ và ngực mình, lập tức quay đầu bắn vô số mũi tên ngầm về phía Tông Chính: “Anh đi mua khăn lụa ngay!”

Ngực và cái cổ mảnh khảnh của Lâm Miểu Miểu đầy những dấu răng vết hôn hồng hồng, màu sắc đỏ tươi ở trên nước da trắng nõn của cô dị thường nổi bật, Tông Chính vốt đôi môi, giống như động tác của một con mèo thỏa mãn, cười mờ ám: “Em thích màu gì?”

“Tùy anh!” Lâm Miểu Miểu tức giận nói, liếc mắt nhìn Tông Chính cũng không thèm.

Tông Chính đẩy cửa xuống xe, trước khi đóng cửa xe còn thêm vào một câu: “Đợi anh.”

10 phút sau, Tông Chính đem túi vừa mua đưa đến trước mặt Lâm Miểu Miểu, ho nhẹ một tiếng nói: “Không biết em thích kiểu gì, anh mua mấy cái.”

Khóe môi Lâm Miểu Miểu co rút, đây nào phải mua mấy cái, rõ ràng là mua mấy chục cái, Lâm Miểu Miểu chọn một cái, soi gương quàng lên cổ.

Dọc đường đi, Tông Chính lôi ra mấy câu chuyện, Lâm Miểu Miểu vẻ mặt hờ hững, không chớp mắt chăm chú nhìn về phía trước, từ đầu đến cuối không phản ứng lại, Tông Chính cũng không để ý, nghiêng đầu khóe môi hơi nhếch lên nhìn Lâm Miểu Miểu chằm chằm. Lâm Miểu Miểu bị ánh mắt không kiêng nể gì của anh nhìn đến làm ruột gan rối bời, nhưng con mắt đặt ở trên người của người khác, cô chỉ có thể dùng khuôn mặt hờ hững nói với chính mình, không chú ý đến anh ta!

Thất vất vả mới tới được đỉnh núi Trường Nguyệt Loan, Lâm Miểu Miểu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dọc đường đi ánh mắt không che đậy của Tông Chính làm cô suýt chút nữa muốn bất chấp tất cả đánh cho anh ta một trận trước.

Tông Chính cởi dây an toàn, cười yếu ớt ghé vào lỗ tai của Lâm Miểu Miểu: “Bà xã, khuôn mặt tê liệt là bệnh! Phải trị!”

Giọng của anh trầm thấp êm dịu, mang theo sự lười biếng thỏa mãn, Lâm Miểu Miểu hai tay nắm vô lăng, đốt ngón tay nắm chặt trắng bệch, thật muốn đánh anh ta! ! ! Đánh chết anh ta! !

Nhất định phải nhịn, chờ buổi tối! !

Lâm Miểu Miểu vẫn khuôn mặt đó xuống xe, ánh mắt nhìn xuống đất trồng dưới chân, nơi ở này chính xác mà nói, phải là một khu trồng cây cảnh.

Trường Nguyệt Loan được xưng là hậu hoa viên quyền quý ở Z thị, tập hợp một đám người ở đỉnh ngọn tháp mạ vàng của Z thị, rất nhiều người có lẽ cũng không sống ở đây, nhưng hầu như đều mua bất động sản ở Trường Nguyệt Loan, nơi này ngoài biệt thự chính là ngôi nhà kín cổng cao tường, cùng với một khu vườn tuyệt đẹp nằm ở đỉnh núi. Khu vườn này được xây dựng vào đầu triều Thanh, có lịch sử hơn 200 năm, chủ nhân của khu vườn từng là một vị đại thần quyền cao chức trọng, trong thời kì chiến tranh, lão thái gia nhà họ Tông đã trở thành chủ sở hữu nơi này.

Khu vườn này còn có một cái tên rất hay, Trường Nguyệt Thiên Hà Viên.

Trường nguyệt nhật lương phong động thủy, lương phong động thủy bích liên hương. (Này nhật nguyệt lay động trong nước. Lay gió động nước biếc hoa sen – truongton.net)

Đây chính là nguồn gốc của Trường Nguyệt Loan.

Tầm mắt Lâm Miểu Miểu rơi vào những viên đá xanh dưới chân trên đường đi, mỗi một khung cảnh mỗi một thứ nơi đây đều mang theo dấu vết của lịch sử cùng năm tháng, so với khu nhà tối tăm kia của Lâm gia, còn có thêm sự phong phú được truyền qua nhiều thế hệ, Lâm Miểu Miểu đứng im tại chỗ, lại giống như xuyên qua thời gian.

Tông Chính xuống xe đi đến bên cạnh, nắm lấy tay cô, Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn anh, trên khuôn mặt thuần túy không có một tia buồn bã, Tông Chính mỉm cười: “Vừa kết hôn lần đầu đến nhà chồng, chí ít cũng phải làm ra vẻ chứ.”

Lâm Miểu Miểu im lặng giây lát, đồng ý với cách nghĩ của anh, ít nhất cũng phải giả vờ cho giống.

“A Chính, mọi người đang đợi cô cậu, cuối cùng cũng về rồi.” Một phụ nữ trung niên mặc quần áo nghiêm chỉnh, lúc Lâm Miểu Miểu vừa mở cửa xe bước vào vườn, đã đứng cách đó không xa, lúc này khuôn mặt đầy nét cười nghênh đón.

Tông Chính gật đầu, thấp giọng giới thiệu cho Lâm Miểu Miểu, “Đây là thím Thanh, là người quản lí khu vườn.”

Lâm Miểu Miểu cũng học theo dáng vẻ của Tông Chính, gật đầu chào thím Thanh, Tông Chính nhìn chằm chằm vào sườn mặt trắng nõn của Lâm Miểu Miểu, không có việc gì lại bắt trước dáng vẻ của anh gật đầu chào thím Thanh, bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ không thay đổi này của cô, thật ra cũng rất đáng yêu.

Tông Chính trong lòng ngứa ngáy, vốn chỉ là nắm bàn tay của cô, lại nhẹ nhàng buông ra, tách năm ngón tay lồng vào giữa những khe hở năm ngón tay của cô, mười ngón đan chặt vào nhau.

Lâm Miểu Miểu lập tức quay đầu lại, mắt sắc như dao quét tới, Tông Chính nhìn cô nháy mắt, ngón tay đan chặt vào nhau khẽ khàng cào nhẹ lên mu bàn tay của cô.

Lâm Miểu Miểu khuôn mặt lạnh lùng nhìn anh, đứng ở bên cạnh thím Thanh mỉm cười ám chỉ một câu: “Bà phu nhân đợi cô cậu rất lâu rồi……”

Lâm Miểu Miểu thu lại ánh mắt, Tông Chính kéo tay cô, đi trên những viên đá xanh, từng bước đi vào bên trong.

(一)

Ngày trước, trong một ngọn núi sâu ít người lui tới, có một bầy động vật sinh sống.

Có một ngày, một con hổ nhỏ tên gọi là Tông Tiểu Chính, tâm trạng chán nản gia nhập vào hội bên sông của sói nhỏ Đỗ Tiểu Khiêm.

Kỳ thực là một bầy động vật nằm ở bờ sông lớn nhất trong núi phơi nắng.

Vây quanh sói nhỏ Đỗ Tiểu Khiêm là một bầy động vật nhỏ bé như thỏ, cáo…, bên cạnh Tông Tiểu Chính một con quỷ cũng không có, vì vậy nó càng thêm buồn chán, có một con thỏ trắng nhỏ rụt rè nhảy đến: “Tông Tiểu Chính, tôi……, tôi có thể chơi với bạn không?”

Con ngươi màu hổ phách của Tông Tiểu Chính mở ra, hăm dọa nói: “Ngươi định làm bữa tối cho ta?”

Thỏ trắng nhỏ khóc ‘oa’ sợ chạy mất, Tông Tiểu Chính vừa lòng, tiếp tục nằm bò bên sông buồn chán phơi nắng.

Một lúc sau đã truyền đến một tiếng hét thảm thương của thỏ trắng, sau đó là một tiếng hổ gầm, các loài động vật nhỏ bên bờ sông phơi nắng, đều run rẩy nhìn về hướng đó.

Một lúc sau, con cọp cái lông trắng tuyết Lâm Tiểu Miểu, trong miệng ngậm thỏ trắng nhỏ bé, đi ra từ trong rừng.

Sói nhỏ Đỗ Tiểu Khiêm chạy đến bên cạnh Tông Tiểu Chính: “Này, đâu? Nhà các cậu?”

Tông Tiểu Chính ngơ ngác nhìn Lâm Tiểu Miểu xinh đẹp đi đến bên sông, nghĩ thầm: Cô ấy đáng yêu thật! Cái dáng vẻ ngẩng đầu mà đi đáng yêu quá! Dáng vẻ ngậm con thỏ cũng quá đáng yêu! Ngay cả trên mặt dính máu của thỏ, cũng đáng yêu cực kì! Đáng yêu nhất là, nó và cô đều muốn chén con thỏ kia làm bữa tối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.